"Đây là một cú dậm chân, toàn bộ làng giải trí đều muốn rung chuyển ba lần! Phàm là người ông ta nói diễn không tốt, đó chính là thật sự diễn không tốt, con đường diễn xuất đều có thể bị sụp đổ." "Thật sao.
Vậy nếu ông ta thấy tôi diễn không tốt liệu tôi có thể tiếp tục trong tương lai không?" "Cô sợ cái gì? Không phải là còn có tôi sao? Cô nhóc lá gan cũng quá nhỏ rồi, cô cố gắng một chút cũng không đến nỗi nào." "Tôi nghe...!Tôi nghe nói nếu tôi không đi, ông và chị Ngô sẽ bị mắng cả năm.
Vậy nên đạo diễn Khương, các người không thể vì các người không bị mắng, mà lôi tôi vào chỗ chết." "Cái gì mà chết hay không chết, nghe Ngô Thu nói bậy, lão kia tuy rằng có chút nũng nịu, nhưng cũng không đáng sợ như vậy.
Thử tự mình nói chuyện đi."
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy đạo diễn càng lớn tính cách càng xấu.
Tính tình của đạo diễn Khương cũng quá tệ rồi, hết lần này đến lần khác nghe Ngô Thu nói, vị kia đạo diễn Khương chỉ sợ gặp không dưới mười lần, nghe cũng có chút dọa người.
Lệ Minh Viễn thấy cô cúp điện thoại, vẻ mặt đau khổ, không khỏi nhưởng mày: “Nếu không muốn đi thì đừng đi." "Chú.
Chuyện này chủ cũng biết sao? Ông Ngô kia chủ có quen không?" "Anh biết." "Hả? Vậy chú đã gặp ông ta chưa? Ông ta là người như thế nào?" "Ông ta có chút địa vị" Lệ Minh Viễn ánh mắt có chút phức tạp nói.
"Lai lịch là gì? Ngoài đạo diễn lớn có chút nổi tiếng, hẳn là có địa vị khác."
Khi nhà họ Kỷ đang ở thời kì hưng thịnh, bố của Kỷ Vân Tiêu, Kỷ Trung Kiên đã kết hôn với em gái của ông ta, Ngô Anh Thư.
Nữ diễn viên nổi tiếng thời đó.
Tiếc thay, vì ghen ghét tài năng mà chết trẻ.
Kỷ Vân Như phải gọi ông Ngô đó một tiếng chú
Theo bổn phận, cô nhóc phải gọi ông ta là chú.
Sự uy nghiêm của ông Ngô trong làng giải trí được tạo dựng từ thời đại đó.
Lệ Minh Viễn bí mật kiểm tra phát hiện ông ta là một người siêu cấp vô địch tùy hứng làm bậy.
Nghe nói lúc còn trẻ, ông ta đã từng đánh