**********
“Năm mới nhớ đến biệt thự của ông già này dập đầu chúc Tết nha!”
Tô Noãn Tâm định nói, dựa vào đâu, ông cũng không phải người thân của tôi, cùng tôi mới vừa quen biết, không có giao tình gì, tôi còn phải đi đến nhà ông dập đầu chúc Tết?
Nằm mơ đi!
Nhưng lại bị Lệ Minh Viễn nắm lấy cổ tay, gật đầu nói: “Đến lúc đó tôi sẽ cùng cô bé đi chúc Tết ông Ngô.
Ông Ngô nhìn có vẻ có chút mệt mỏi, liền phất tay với hai người: “Mau cút đi.” Trong đầu chứa quá nhiều thông tin, ông Ngô tuổi tác đã cao, dễ bị mệt mỏi.
Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn đem theo Minh Dao cũng rời khỏi đoàn phim, Tô Noãn Tâm vẻ mặt không hiểu nói: “Chú, có phải chủ nên nói gì đó với em sao! Chúng ta tại sao phải đi chỗ ông ta chúc Tết?
Còn dập đầu?”
Dập cái rắm!
Lệ Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Ông Ngô là trưởng bối.
Đều là đời ông nội rồi, dập đầu chúc Tết cho ông ta cũng không quá đáng.
Cô bé dỗi thì dỗi, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, vẫn là nên tôn trọng.
“Em biết rồi, thái độ của ông ta tốt, em cũng tốt, thái độ ông ta không tốt, em mới không thèm dữ như vậy.
Chú cảm thấy em nên đi dập đầu chúc Tết ông ta, vậy em nghe theo, chú sẽ không làm hại em đâu.
Lễ Minh Viễn nghe xong, đáy lòng rục rịch: “Ngoan, nghe lời vậy là tốt” “Ừm, rất ngoan đó, gì cũng nghe theo chú hết, em sẽ không gây cho thêm phiền phức cho chủ đầu.”
Minh Dao ở một bên che mặt nói: “Đàn chị đúng là ác!” “Ha ha ha, Minh Dao, lại được cùng đàn chị đóng chung phim rồi, có thấy vui không!” “Vui ạ! Nhưng vai bạn nhỏ hình như rất khó diễn” “Chỉ có một đoạn nhỏ là người máy nhỏ, khúc cuối mới xuất hiện, không có nhiều tình tiết.
Minh Dao có thể tranh thủ năm mới học chút kinh nghiệm, cùng đàn chị cân nhắc một chút, kêu mẹ em dạy chúng ta thật tốt” “Nhưng người máy, mẹ em chưa diễn qua lần nào?” “Nhưng cô ấy chắc sẽ biết.
Minh Dao không cần lo lång."
Tô Noãn Tâm chỉ cảm