Lê Minh Viễn run rẩy khóe miệng nói: “Ông Ngô đừng dọa cô nhóc nhà cháu nữa.” “Làm cháu gái ông chính là cô bé nhà ông rồi.
Nhóc con tránh sang một bên đi.” “Nhưng mà ông Ngô ông cũng chưa hỏi xem cháu có đồng ý không?" “Cháu đồng ý hay không có quan trọng không?” Tuy rằng huyết thống cách một thế hệ nhưng cũng rất thân rồi!
Ông nội nha! Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Tất nhiên là quan trọng!” “Vậy vì sao cháu lại không muốn?" “Chuyện nhận người thân này nọ, một khi nhận thức về sau chắc chắn sẽ đối đãi như người thân, là thân thích thân thiết qua lại.
Dù sao cháu cũng muốn nghe theo lời mẹ!” “Lúc cháu nhận Bạch Kỳ Sương làm cô cũng phải nhận được sự đồng ý của mẹ sao?" “Ông Ngô, ông điều tra cháu sao?” “Nếu ông muốn nhận cháu làm cháu gái tự nhiên cái gì nên biết đều biết rõ.
“Được, xem như ông có lý, nhưng chuyện này cháu cần được sự đồng ý của gia đình” “Được, ông cho cháu thời gian, bây giờ cháu