"Nhìn con bé chết tiệt này đi, đúng là thứ ma quỷ hại người mà! Mẹ mày vẫn còn sống sờ sờ ra đó, không tới lượt mày lên tiếng ở đây! Ngọc Mỹ.
Bố cảnh cáo con, gia đình phải có tôn ti nề nếp, mọi người phải hòa thuận, vui vẻ với nhau.
Ai có điều kiện tốt thì cũng đều phải giúp đỡ, nâng đỡ anh chị em của mình.
Mọi người đều như vậy hết Nhưng cô bé này lại ngược lại.
Chưa gì mà đã sợ chúng ta ăn bám rồi!" "Bố, Noãn Tâm không có ý đó.
Chỉ là con bé tức giận vì lúc trước con bị bệnh nặng mà mọi người trong nhà không chịu cho con mượn tiền" "Đừng nói nữa, chuyện này không phải là đã qua rồi sao?"
Tô Noãn Tâm tức giận đến mức hai mắt cô đỏ hoe.
Cô khản giọng nói: "Đối với tôi, chuyện này cả đời tôi vĩnh viễn không bỏ qua được!"
Lệ Minh Viễn nắm lấy cổ tay cô nói: "Đừng kích động.
Không có gì nghiêm trọng hết." "Chú, bọn họ đúng là khinh người quá đáng.
Đêm đáng lý vui vẻ đón giao thừa, thế mà họ hết ép mẹ em lấy chồng, lại muốn đòi em làm này làm nọ cho họ.
Bọn họ có bệnh đúng không?"
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: "Được rồi, cứ coi như bọn họ là những kẻ bệnh hoạn đi, em không cần phải chấp họ làm gì.
Nếu không, mẹ em ở giữa sẽ rất khó xử đấy." "Nếu không nể mặt mẹ, em đã cầm chổi đuổi hết bọn họ đi cho khuất mắt rồi." "Ngoan, giải quyết xong, bọn họ sẽ rời đi ngay thôi.
Sau này hai mẹ con em không phải quay về, cũng sẽ không phải thấy bọn họ nữa." "Dạ vâng."
Nhưng những kẻ nếu không đoạt được chút lợi gì sẽ không nhả răng ra như họ, sao có thể dễ dàng tổng đi được chứ.
Mẹ cô lại dễ mủi lòng như vậy.
“Ông ngoại, bà ngoại.
mẹ nữa, bạn trai của Noãn Tâm vẫn đang ở đây.
Anh ấy là khách, mọi người đừng hành động như vậy trước mặt khách, xấu hổ lắm” Trương Mạn Hoa tỏ vẻ tự nhiên, độ lượng, mở miệng hòa giải, nói.
Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.
Ông ngoại Tô Noãn Tâm cau mày nhìn Lệ Minh Viễn, nói: "Chàng trai trẻ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Hai mươi tám." "Cậu lớn hơn Noãn Tâm nhiều tuổi như vậy.
Kết đối với Mạn Hoa cũng không