“Ha ha ha, chú mau nhìn đi, phim của đạo diễn Khương đều theo phong cách hài hước như thế này.
Đang quay thì không được cười, phải nhịn, ai dám cười sẽ bị mắng chết nhưng hiệu ứng này thực sự tốt, thật buồn cười.
Lệ Minh Viễn khẽ “ừm” một tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh xem một bộ phim ở rạp chiếu phim và anh nghĩ nó thực sự khá hay.
Khi màn hình chiếu phim, cảnh cảm xúc mãnh liệt của nam chính và nữ chính xuất hiện, tiếng cười của cả rạp phim biến mất, bầu không khí trở nên có chút mập mờ.
Đạo diễn Khương rất chú ý đến các chi tiết trong phim và tông màu dường như đặc biệt mập mờ, có tiếng thở dốc.
Tô Noãn Tâm có chút khô miệng, theo tiềm thức cô quay đầu lại và liếc nhìn chú.
Thật tình cờ cô lại gặp một đôi mắt vừa đen và sáng rực.
Trong bóng tối, cổ họng Lệ Minh Viễn khô khốc.
Tô Noãn Tâm nhanh chóng ngoảnh mặt đi và nhét bỏng ngô vào miệng.
Chờ đến khi lại lén lút nhìn qua thì phát hiện ra chú lại nghiêm túc xem phim rồi.
Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi cũng đã qua.
Nhưng mà trái tim cô cũng có chút rối loạn.
Vào lúc đó, cô thực sự muốn hôn chú.
Ôi trời!
Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy với chú chứ! Nhưng mà thật sự vẫn muốn hôn!
Gần như không thể kìm nén được nội tâm đang muốn bùng phát của mình.
Sau khi nhìn tới nhìn lui, Tô Noãn Tâm đã nhìn trộm Lệ Minh Viễn không dưới mười lần.
Trong lòng cô còn xây dựng tâm lý cho mình đủ rồi.
Cô chưa từng làm chuyện thân mật với người trong gia đình, chỉ hôn mà thôi, chủ của cô chắc không có phản cảm đâu nhỉ?
Mẹ ơi!
Không thể nhịn được nữa nhưng mà vẫn phải nhẫn nhịn!
Nếu chủ không thích thì sao!
Cuối cùng thì bộ phi dài hai tiếng cũng kết thúc.
Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, khuôn mặt đỏ bừng như vịt nấu chín.
Nếu không làm thì thôi, nếu làm thì phải tập kích ngờ.
Nhưng ngay khi đầu của cô phóng tới trước mắt Lệ Minh Viễn, đèn trong rạp chiếu phim