Nhưng Lệ Minh Viễn không để tâm đến lời nói của Mình Dao, chỉ cười nói: "Vậy thì Minh Dao hãy thay anh giám sát chị của em giúp anh được không?” “Anh Lệ, đừng lo lắng, có em ở đây chị đừng hòng đi theo người ta! Em nhất định sẽ giám sát chị ấy 24/24 giờ!” “Minh Dao! Rốt cuộc thì ai mới là chị của em hả?” “Chi “Vậy mà em lại đi giúp người ngoài, không phải chị “Anh Lê không phải người ngoài, anh ấy là anh rể của em! Nhiếp Hạo là người ngoài! Em đã bắt gặp anh ta nhìn chị đến thất thần đến mấy lần rồi! Hừ, chắc chắn là có ý đồ xấu với chị đó!” “Cô nhóc như em thì biết cái rằm! Ảnh đế Nhiếp nhìn chị đến thất thần hồi nào, tại sao một lần chị cũng không thấy “Chị à, chị không có mắt nên đương nhiên là không thấy “Em nói ai không có mắt.
Chủ nhìn con bé đi, cô bé không còn đáng yêu như hồi còn bệnh tự kỷ đầu! Bây giờ cô bé có thể nói một câu, một câu tốt hơn cả những gì người lớn đó.
Lệ Minh Viễn cười nhẹ nói: “Minh Dao khá tốt: “Nhìn đi, anh Lệ khen em đó!” “Ha ha, chị nhìn ra rồi, hiện tại thì hai người ở cùng phe “Chị gái, chị mắt mù nên bây giờ mới có thể nhìn thấy.
Anh Lệ và em đã ở chung một phe từ lâu rồi! Anh Lệ đừng lo lắng, em nhất định sẽ giúp anh để mắt tới chị ấy.
“Ừm, khi nào anh từ nước ngoài về, anh sẽ mang quà cho em”
Tô Noãn Tâm cáu kỉnh nói: “Còn của em thì sao? Em có quà không?” “Em không có.” “Chú xấu! Em cũng không phải là bạn gái của chú nữa!” Đã nói là sẽ yêu đương với nhau đó.
Mới xa nhau bao lâu chứ, chẳng ngọt ngào chút nào!
Chỉ nghe Lệ Minh Viễn nói: “Bạn gái là cái gì? Anh có ăn được không?” “Phụt, chú là thật giả vậy?” “Hãy ngoan ngoãn, anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì em muốn” “Hừm, cái này cũng