Nhiếp Hạo nói: “Cô ngồi đi, tôi sẽ nói với cho cô nghe.
Tô Noãn Tâm cảm thấy Nhiếp Hạo lúc này rất có khí chất.
So với ảnh để Nhiếp xa cách thường ngày, anh ta như một người anh trai hàng xóm ấm áp.
Nó khiến cô hơi mất tự nhiên.
Ngay cả Minh Dao cũng nghĩ thật kỳ quá, rõ ràng ảnh đế Nhiếp có tính cách rất kỳ lạ, nói chuyện vô cùng tuyệt tình.
Bình thường không thích chị cho lắm, nhưng tối nay anh ta lại kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên.
Bọn họ tiếp tục luyện diễn cho đến 10h30 tối anh ta cũng không bảo họ đi ngủ.
Dường như họ đã quên chuyện đi ngủ.
Cho đến lúc sau, Tô Noãn Tâm và Minh Dao nghe Nhiếp Hạo đọc thoại thì bắt đầu hơi mơ màng, chưa kịp nhận ra thì tất cả đều nằm trên bàn, không biết rằng mình đã ngủ.
Phút chốc, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Nhiếp Hạo đứng bên bàn, đưa mắt nhìn cô gái có hàng mi dài.
Không hiểu sao, anh ta có chút đau đầu.
Bây giờ giết hai người cùng một lúc là một điều vô cùng dễ dàng.
Nhưng anh ta không thể ra tay.
Hai cô bé ngày thường ở trong đoàn phim, đã trở thành một phần của đoàn phim, hầu như hai người ở đâu đều rất sống động.
Ngay cả ông Ngô, người luôn cáu kỉnh, nóng tính nhưng vì sự hiện diện của hai ô nhóc này, ông ta không còn buông chửi thề và luôn có nụ cười trên khuôn mặt của ông ta.
Hai cô nhóc dường như giống như ánh mặt trời.
Nó có thể chiếu vào sự u ám trong tim mỗi người.
Anh ta hiểu rõ bản thân mình, thực sự không thể làm được.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh ta liếc nhìn tên người gọi, cau mày trả lời: “A lộ” “Làm xong chưa?” "Um." “Sao hả, không ra tay được?” “Đúng!” “Tại sao? Cảm thấy cái người tên Tô Noãn Tâm đó quá đáng yêu rồi à!” "Không" “Nhiếp Hạo, lần trước anh yêu cầu em chọn một trong hai, lần này em cũng yêu cầu anh chọn một trong hai.
Cái đứa nhỏ hơn phải chết! Người lớn kia thì hoặc