**********
Tài xế lái xe vội vã hết cỡ, đi nhanh về phía khách sạn của Tô Noãn Tâm.
Đó là mệnh lệnh của Lệ Minh Viễn, hãy đi nhanh hơn.
Trong phòng khách sạn, Tô Noãn Tâm nằm ngửa lăn lộn hàng chục vòng, sao chủ nhà cô còn chưa đến đón cô về nhà.
Không phải đã nói buổi tối sẽ đến đó sao? Hôm nay trời đã tối, cũng hơn hai giờ rồi...!Còn chưa tới!
Không hiểu sao Tô Noãn Tâm còn có chút lo được lo mất: "Chủ nhà tôi...!chẳng lẽ vẫn còn tức giận sao?"
Mộ Diệc Thần ở một bên dở khóc dở cười: "Có lẽ tổng giám đốc Lệ đã bớt giận rồi chứ? Dù sao chúng ta cũng đã đi con đường bán thảm?" “Nhưng tôi vẫn thấp thỏm lắm...!Nhỡ đâu trong lòng chú có khúc mắc, ngoài mặt lại làm ra vẻ không trách tôi, trong lòng tôi đây còn thấy khó chịu hơn."
Dù sao lúc trước, bọn họ tin tưởng lẫn nhau.
Nếu chú có khoảng cách vì sự việc này, thì niềm tin giữa người với người sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Về sau muốn gây dựng lại niềm tin, còn khó hơn lên trời.
“Trời ạ, nhìn xem, cô Tô! Đây là ông nội của tổng giám đốc Lê sao? Hay là giả mạo?" “Cái gì?" “Đột nhiên xuất hiện một tài khoản Facebook có tích xanh, đặt tên là Ông lão nhà họ Lệ, còn đặc biệt chia sẻ bài của Ảnh đế Nhiếp, cô, còn có cả tổng giám đốc Lệ nữa! Ngữ khí nói chuyện này...!sao tôi cứ cảm thấy thế nào?"
Nguy cơ qua đi, Tô Noãn Tâm và Mộ Diệc Thần đã ngừng việc để ý từng chút một vào những bài đăng trên Facebook.
Trong lúc vô tình, Mộ Diệc Thần dùng tài khoản của mình để lướt Facebook, liền nhìn thấy tài khoản của ông cụ Lệ.
Có vẻ như chỉ là một tài khoản mới, nhưng nó đã được chứng nhận.
Đồng thời còn chia sẻ bài viết của Nhiếp Hạo, Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn cùng lúc.
Nếu không phải người này, sao dám ăn nói trắng trợn như vậy?
Tô Noãn Tâm nhấc điện thoại lên, đăng nhập Facebook và nhìn, quả nhiên cô được Ông lão nhà họ Lê tang vào.
Sau khi đọc những gì tài khoản đó viết, Tô Noãn Tâm ngạc