"Được rồi...!Mẹ trở về đi làm, Minh Viễn, Noãn Tâm giao cho cháu đó!" "Khiến dì Tô vất vả đi một chuyến...!Dì về trước đi, hôm nay cháu không đến công ty, ở nhà chăm sóc Noãn Tâm" "Được."
Sau khi Tô Ngọc Mỹ đi, Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn đưa về phòng để bôi thuốc lên những vết đỏ cho cô.
Trên cánh tay, trên đùi, đều có vài chỗ bị thương.
Tô Noãn Tâm đau đến khóe miệng co giật nói: "Mẹ em có thể ra tay độc ác như thế với em...!"Không thể trách dì Tô, thật là lo lắng em sẽ xảy ra chuyện." "Em biết...!Anh cũng bị em dọa sợ" "Ừ, cũng có chút thoải mái nữa."
Tô Noãn Tâm nghe vậy, hình như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt ửng đỏ cúi thấp đầu nói: "Anh là...!lưu manh." "Ừ? Anh làm sao lại là lưu manh? Không phải em chủ động sao?" "Đó là em...!em do em, còn chưa thoát khỏi vai diễn à..."
Lê Minh Viễn một tay, nâng cằm của cô lên nói: "Xấu hổi sao?"
Tô Noãn Tâm không có chỗ giấu đi ánh mắt, hờn dỗi liếc anh một cái nói: "Anh thật là xấu xa...!"Lại đây"
Tô Noãn Tâm nghe lời đi qua, ngồi lên đùi của anh, ôm cổ anh, tựa đầu trên vai anh nói: "Anh ôm." "Ngoan...!"Anh, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ cố gắng làm tốt." "Ừ, anh tin em...!Nhưng, vẫn sẽ lo lắng." "Anh à, các anh kinh doanh, nguy hiểm và gặt hải đều có tỷ lệ với nhau...!Nguy hiểm càng lớn thì càng có nhiều lợi ích, gặt hái cũng lớn, việc này của em cũng giống vậy, mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, nhưng, một khi em học được cách thức, kỹ thuật diễn xuất của ảnh để Nhiếp...!Sau này kỹ năng của em, ở trong ngành giải trí, cũng có thể đứng hàng trên các tên tuổi nổi tiếng...!Em diễn một bộ phim, không chỉ là một bộ phim nữa, mà là một phần cuộc sống của em, những chuyện em đã trải qua...!
Em diễn một vai diễn...!để có thể thổi hồn vào một vai diễn, đối với diễn viên mà nói, đó là một vinh dự"
Đối với rất nhiều diễn viên mà nói, trong