**********
“Tôi tin cậu, cho nên cậu phải đi theo tôi.
Cậu còn rất trẻ, cuộc đời của cậu không thể bị hủy hoại.
Chờ đến khi hợp đồng 10 năm kết thúc, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cậu cũng đã trôi qua rồi.
Nhóc Năm cười khổ: “Em làm gì còn cuộc đời nào, bây giờ em chỉ mong sao mẹ viện trưởng khỏe lại, bọn nhỏ có cảnh ngộ như em trong viện mồ côi có thể ăn no mặc ấm thôi.” “Cho nên cậu càng phải đi theo tôi một chuyến”
Nhóc Năm lại do dự: “Em biết chị Tô sống rất tốt, nhưng em không muốn thêm phiền cho chị.”
Bình dân gả vào hào môn đã là chuyện rất mộng ảo, mặt ngoài chị Tô rất phong cảnh, nhưng sau lưng không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực đâu.
Cho nên cậu thật sự không muốn thêm phiền cho cô ấy.
Tô Noãn Tâm nhướng mày: “Việc nhỏ này thì sao có thể thêm phiền cho tôi.
Đi thôi, lên lầu rồi nói, cần tôi kéo cậu không?”
Nhóc Năm bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng vẫn bỏ qua hoạt động của công ty, bị Tô Noãn Tâm kéo tay đi, không phát hiện mình đã bị chụp lén.
Sau khi Tô Noãn Tâm lái xe thể thao đi ăn đồ ăn nhanh thì lại lái xe thể thao cua trai trẻ ở tầng hầm đỗ xe.
Hai người còn tiếp xúc thân thể với nhau.
Thấy video quay lén trên mạng, Lệ Minh Viễn suýt nữa phun máu.
Lý Mạnh dở khóc dở cười: “Cho nên tại sao tổng giám đốc lại tặng xe thể thao cho cô Tô?” Lê Duyệt Tư tức giận trừng anh ta: “Tôi có biết cô ấy to gan đến thế đâu?” “Cho nên tổng giám đốc à, cưng chiều cô Tô phải cẩn thận...!Thu liễm một chút đi.
Cô Tô nhà người ta ngoan ngoãn nghe lời, đến lượt anh thì chỉ hận không thể đào tim đào phổi cho người ta, cũng là không ai bằng.
Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Tôi làm gì còn cần cậu dạy dỗ sao?” “Tổng giám đốc, tôi sai rồi...!“Cút đi làm việc đi.”