“Em không về phòng ngủ chung với chị hả?” “Em không quấy rầy thế giới của hai anh chị đâu.” "Ái chà, Minh Dao nhà mình đột nhiên trưởng thành, biết được không ít chuyện nhỉ.
Nhưng em dám ngủ một mình không?” "Sao em không dám? Em đã tám tuổi rồi, đã lớn lên, em không muốn ngủ chung với người lớn các chị nữa đâu.
“Phụt, chị chưa từng nghe ai đột nhiên lớn lên hết.
Minh Dao, có phải ai đó đã nói gì với em không? Chị chưa bao giờ sợ em quấy rầy, có em chị rất vui.”
Minh Dao cười tủm tỉm đi tới, nắm tay cô cùng nhau nằm lên giường, nói: “Em cũng thích chơi, cùng cười đùa với sư tỷ “Thế sao em lại ở đây một mình?” “Dù gì Minh Dao cũng lớn rồi, sau này mỗi buổi tối em đều sẽ ngủ một mình, chỉ cần chơi với sư tỷ vào ban ngày là đủ.
“Có thật là hôm qua về nhà, mẹ em không nói gì với em không?” Tô Noãn Tâm nghi ngờ.
“Không có đâu, sư tỷ đừng gọi điện hỏi mẹ em đấy nhé, nếu sư tỷ tiếc em thì em ngủ chung với chị là được.”
Minh Dao suýt nữa sợ chết khiếp.
“Em yên tâm, việc nhỏ như vậy sao chị lại đi làm phiền cô giáo.
“Vâng, gần đây mẹ em rất bận, dì Ngô sắp có con, mẹ em đều phải xử lý chuyện trong phòng làm việc.” “Cô giáo giỏi thật! Không chỉ biết đóng phim mà còn biết quản lý nữa chứ.” “He he, lúc làm việc, chắc mẹ em vui lắm.
“Minh Dao, chị quên không hỏi em, sao tự nhiên Nhiếp Hạo lại xin nghỉ?” “Hả? Em có biết đâu.” “Nhưng tối qua anh ấy đưa em về mà, hôm sau đã xin nghỉ rồi.” “Phải rồi, sau khi đưa em về nhà, anh ấy rời đi luôn, chắc là bị cảm gì đó, không sao đâu!” “Chúng ta có cần đi thăm anh ấy không?”
Minh Dao ngây ra một lúc rồi hỏi: “Sư tỷ muốn đi thăm