Lệ Minh Viễn cảm thấy buồn cười, ngồi vào ghế rồi nắm tay cô.
Điện ảnh đã bắt đầu trình chiếu được mấy phút.
Tô Noãn Tâm bắt đầu nghiêm túc xem phim.
Không thể ngờ bộ phim nghe tên rất ngọt ngào này lại có cốt truyện ngược tâm đến thế.
Cô vừa xem vừa hít mũi: “Tại sao hai người yêu nhau lại không thể đến với nhau, phải trải qua nhiều hiểu lầm, cuối cùng mới tiến vào trạng thái yêu nhau cuồng nhiệt?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy: “Phim truyền hình em hay đóng chẳng phải cũng có cốt truyện như vậy hay sao?” “Nhưng lúc em đóng phim không có cảm giác đó, xem phim mới thấy tức, đây là cốt truyện quái quỷ gì vậy? Em đều muốn gửi lưỡi dao cho biên kịch”
Khi cô nhóc đang tức giận xù lông vì cốt truyện, Lệ Minh Viễn đã im lặng chờ đến khi điện ảnh kết thúc, ghi nhớ tên biên kịch của phim, sau đó hỏi Tô Noãn Tâm: “Còn chưa đi à?” “Chú, em tức đến mức không muốn đi nữa.
Nữ phụ trà xanh kia thật đáng ghét! Cả nam chính kia nữa, rõ ràng là sớm nắng chiều mưa, không thâm tình gì hết, không đổi được bản tính, biết vậy em sẽ không xem phim này!”
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tên biên kịch là Tào Tắc, anh có thể kêu Lý Mạnh điều tra địa chỉ của anh ta để em gửi dao!”
Nghe vậy, Tô Noãn Tâm sửng sốt: "Hả? Làm được thật “Ừ, được.” Chỉ cần em muốn thì sẽ làm được.
Anh à?" không hiểu cách suy nghĩ của cô nhóc, cũng không biết tại sao chỉ xem một bộ điện ảnh thôi mà lại tức đến mức này, vừa thấy buồn cười lại vừa thấy có chút đáng yêu.
Việc anh có thể làm được là giải quyết vấn đề để cô không còn tức nhận như trước.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Thôi đi, lỡ gặp phải biên kịch bị trầm cảm hay thần kinh không bình thường, em mà gửi dao tới nhà, vừa lúc anh ta đang chán sống, lấy con dao đó tự sát thì em sẽ thành hung thủ giết người mất