**********
Chương 820: Mẹ ơi, có thể nhìn thấy ảnh chụp trước kia của chú!
Cô yên lặng ngước mắt nhìn thoáng qua chú này mình một cái, sau đó so sánh: “Tạm được...!Không đẹp trẻ bằng chủ nhà chị”
Lê Hân nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn, có chút lắp bắp nói: “Á...!Chị Noãn Tâm, chị mà so như thế.
Là không có cách nào có thể so sánh được, đàn ông khắp thiên hạ đều không đẹp trai bằng chủ nhà chị…… “Ha ha, không biết chủ nhà chị hồi cấp ba trông như thế nào!” “Haiz...!Nhân sinh thật đáng tiếc nuối!”
Lệ Minh Viễn tức giận quét mắt nhìn cô một cái: “Tiếc nuối cái gì?” “Quân sinh ta chưa sinh...!Ta sinh quân đã già...!Như thế mà chưa đủ tiếc nuối sao!” “Tô Noãn Tâm!” Lệ Minh Viễn trực tiếp đen mặt.
Tô Ngọc Mỹ cảm thấy có chút buồn cười nói: “Noãn Tâm, con đang nói Minh Viễn già sao?” “Không có...!Con chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không sinh vùng một niên đại với chú...!Nếu mà thời cấp ba bọn con có thể quen biết yêu đương thì tốt biết bao, không đúng, nếu mà thời cấp hai mà gặp được chú, con nguyện yêu đương sớm luôn!” “Cảm giác cấp hai vẫn muộn...!Đáng lẽ nên quen nhau từ lúc còn học cấp một!” “Ai da, lúc nhà trẻ gặp được nhau thì tốt rồi.”
Đám người nghe thấy vậy thì trực tiếp dở khóc dở cười.
Lệ Minh Viễn hít một hơi nói: “Cái đầy nhỏ này của em suốt ngày nghĩ cái gì vậy!” “Người ta đang cảm thấy tiếc nuối mà." “Noãn Tâm, mau ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp?” Tô Ngọc Mỹ không nhịn được nói.
Tô Noãn Tâm buồn chán suốt cả một ngày, vất vả lắm mới có thêm được một đồng bọn để nói chuyện phiếm, cho nên phá lệ ăn cơm rất nhanh.
Sau đó kéo Lê Hân đến ghế sopha phòng khách ngồi tám chuyện tiếp.
Lệ Minh Viễn bị bơ suốt cả quá trình, sau khi cơm nước xong xuôi thì đi lên thẳng tầng.
Ảnh chụp thời cấp ba?
Ảnh chụp thời tiểu học?
Ảnh chụp thời đi nhà trẻ?
Anh có hết!
Không biết con nhóc kia lấy đâu ra nhiều tiếc nuối như vậy.
Lệ Minh Nguyệt đang đi ăn liên hoan với đồng nghiệp thì bị anh họ mình gọi điện thoại tới, bắt cô ta trở về nhà tìm ông nội lấy album