Lam Thanh Như đồng ý đi chơi với bà ta.
Nhưng từ trước đến nay hai người đều hiểu ngầm nhau, trong lòng chán ghét đối phương.
Nhưng ở trước mặt người ngoài thì vẫn biểu hiện ra vẻ chị em dâu hòa thuận, thường xuyên ra ngoài chơi mạt chược.
Trên bàn mạt chược, sát khí giữa hai người cũng rất là nồng nặc.
Trận mạc chược này chơi suốt cả buổi sáng, Viên Cát Kỳ thua không ít tiền.
Bọn họ đều chơi rất lớn.
Lam Thanh Như là quán quân, trên mặt tràn đầy ý cười nói: “Trưa nay tôi mời.
“Oa, bà hai thật hào phóng, không hổ là thắng tiền của người ta
Viên Cát Kỳ âm dương quái khí nói: “Từ xưa đều nay người ta đều nói, sòng bạc đắc ý, tình trường thất ý...!Chị dâu hai à, chị phải cẩn thận một chút, khoảng thời gian này anh hai rất hay chạy ra ngoài, gần đây chơi mạt chược đều không thấy anh ấy đến đón chị gì cả.”
Lam Thanh Như thản nhiên nói: “Chồng chị rất là bận rộn....!Ông cụ giao nguyên một công ty cho anh ấy quản lý, làm ông chủ rồi, tự nhiên sẽ bận rộn hơn....!Dù sao sau này cũng cho Minh Thành thừa kế, không giống như một nhà em dâu các người, có một trai một gái mà chỉ có một cái nhà máy, sau này không biết nên cho con gái làm đòi cưới hay cho con trai thừa kế mới tốt!”
Ông cụ vẫn luôn bất công đối với con trai và cháu trai của vợ cả, chồng của Viên Cát Kỳ là con trai của vợ kế, mặc dù được ông cụ nhìn trúng nhưng đãi ngộ vẫn không thể nào so sánh được với con cái của vợ cả sinh ra.
Viên Cát Kỳ xì một tiếng đầy khinh miệt, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười như cũ: “Nhà họ Lê chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái là Minh Nguyệt, đồ cưới sau này của con bé chắc chắn bố sẽ không thiếu nó, chuyện này không phiền đến chị dâu hai phải quan tâm “Vậy chuyện của chị hai chúng ta, em dâu cũng ít quan tâm thôi” “Em cũng vì muốn tốt cho chị thôi”
Lam Thanh Như cười nhạt nói: “Người khác không biết, chẳng lẽ em dâu sinh sống với chị nhiều năm như vậy còn không rõ ràng sao...!Cha Minh Thành đối với chị vài chục năm nay vẫn tốt như một ngày...!Cho