**********
Chương 949: Mẹ đã đồng ý cho con nhóc chết tiệt con nói xằng nói bậy với người khác
“Nhưng mẹ em sau này già rồi thì phải làm sao?”
“Không phải có em chăm sóc khi về già rồi sao? Nếu không sinh em ra có ích lợi gì?”
“Phốc...nuôi để phòng khi già sao? Vậy mẹ em sau này phải sống chung với chúng ta rồi”.
Tô Ngọc Mỹ vội nói: “Mẹ mới không cùng sống chung với các con...!Trừ phi các con sinh cháu trai với cháu gái rồi thì mẹ có thể tạm thời sang đó giúp các con giữ, nếu không cũng lười xem các con ngày ngày chim chuột với nhau”
“Ha ha, con chính là muốn diễn cho mẹ xem...thế này mẹ sẽ không nhịn được mà muốn tìm bạn trai rồi”
“Trừ khi người mà mẹ con đợi xuất hiện...nếu không, con nghĩ cũng đừng nghĩ”
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Người trong mộng gì đó của mẹ không chắc đã tồn tại trong hiện thực, nghĩ cái gì vậy chứ?”
Tô Ngọc Mỹ không khỏi lúng túng nhìn Lệ Minh Viễn một cái nói: “Minh Viễn...cũng biết rồi?”
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Dạ..”.
“Mẹ cho con nhóc chết tiệt con nói xằng nói bậy với người khác!”
“Mẹ...lại đánh con, trời ơi còn có thiên lý nữa hay không...Chú đâu phải người khác”
“Vậy cũng không được nói, sớm biết mồm miệng con nhóc chết tiệt con không giấu được chuyện gì thì lúc đầu mẹ đã không nói với con cái gì cả!”
Lại nghe Lệ Minh Viễn nói: “Dì Tô...trong lòng dì có chấp niệm, lại còn rất sâu...Nếu vậy cháu sẽ ủng hộ sự lựa chọn của dì”
Tô Ngọc Mỹ không khỏi sửng sốt nói: “Ách...Minh Viễn thông cảm thấy dì như thế này sẽ không bình thường sao?”
“Không có cái gì bình thường không bình thường cả, làm những gì mình muốn...cuộc đời không hối hận
Cuối cùng Tô Ngọc Mỹ đã được người khác công nhân loại suy nghĩ này, rất vui mừng nói: “Vẫn là Minh Viễn biết lý lẽ”
“Mong sự chờ đợi nhiều năm như vậy của dì Tô...là đáng giá”
Tô Ngọc Mỹ mỉm cười nói: “Đáng giá hay không thì cũng không hối hận...” “Mẹ...bây giờ mẹ có thường mơ thấy đôi mắt đấy sao?”
Tô Ngọc Mỹ gật đầu nói: “Gần đây...thường xuyên nằm mơ thấy...trong lòng mẹ dường như có một linh cảm chủ nhân của đôi mắt đó rất nhanh sẽ xuất hiện...vì vậy mẹ cũng không sợ các con cười nhạo mẹ...mẹ muốn thay đổi bản thân, chính là vì đôi mắt đó, nếu như một ngày nào đó xuất hiện...có thể gặp được thì cho dù kết quả thế nào thì mẹ cũng muốn để cho người đó một ấn tượng tốt trong hiện thực”
Ôi trời ơi.
Đây quả thật là khó có thể tưởng tượng được.
Mẹ cô đúng thật là không bình thường rồi.
Lệ Minh Viễn trong lòng lại phức tạp nói: “Nếu như người đó...không thích dù Tô thì sao?”
“Vậy thì dì gặp rồi thì sẽ không có tiếc nuối nữa”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cháu hiểu lòng của dì Tô rồi”
Nếu như là thế này thì tốt.
ít nhất cũng sẽ không bị tổn thương.
Mặc dù không biết năm đó Tô Ngọc Mỹ và Kỷ Vân Tiêu hai người đến từ hai thế giới khác nhau như vậy mà thần xui quỷ khiến thế nào mà lại ở cùng nhau.
Cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Nhưng có lúc Lệ Minh Viễn sẽ nghĩ, người mắt cao hơn đầu như Ký Vân Tiêu...có lẽ, chỉ là do việc xảy ra do thần xui quỷ khiến mà thôi.
Cũng giống như anh và cô nhóc lúc đầu vậy.
Nếu như sau lần đó cô nhóc không gọi điện thoại cho anh cũng không yêu cầu anh chịu trách nhiệm thì cũng không có bất kỳ xuất hiện gì ở phía sau, không có tình cảm của hiện tại.
Xa cách mười mấy hai mươi năm sau gặp lại thì cũng chỉ là sự tồn tại của người xa lạ mà thôi.
Vì vậy Lệ Minh Viễn khá lo lắng, Ký Vân Tiêu vừa tỉnh lại, có lẽ ở trong thế giới của ông ta Tô Ngọc Mỹ chỉ tồn tại như một người xa lạ.
Hoặc có thể trong ký ức