**********
Chương 963: Thằng nhóc này cậu bị ngốc sao
Tô Noãn Tâm cười khổ không nhịn được nói: “Ông cứ nghĩ tới mặt tốt của sự việc là được...Cho dù làm vậy không đúng, không phải cũng là một cuộc hôn nhân tốt sao? Kỷ Hoài An là thật sự rất không tồi, ông cụ Lệ cũng thích chứ...!Minh Thành cũng rất để bụng, cùng là anh chị em trong nhà, cũng đều hợp nhau,
Hơn nữa cháu tính tình cũng hợp với cháu, cho nên cháu cảm thấy đây là chuyện tốt “Nhóc con này thật là ngốc...Cháu biết hiện tại nhà họ
Kỷ chính là một cái động không đáy không?”
Người khác không biết thì không sao, nhưng người già như ông lại còn không biết sao!
Lệ Minh Viễn đã thế thân cho cô nhóc này.
Cậu ta cho Kỷ Vân Như vay tiền đâu phải vì chuyện hôn lễ của Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành, mà là để thể hiện chữ hiếu với Kỷ Vân Tiêu cho cô bé này.
Trong lúc nhất thời một người già như ông đây thật đúng là không biết nói cái gì.
Thôi.
Thằng nhóc này đã xử lý hết mọi chuyện, nếu về sau khi Vân Tiêu tỉnh dậy mà không hài lòng với đứa con rể này thì ông sẽ sẵn lòng giúp cậu ta nói vài lời hay.
Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Cái gì mà động không đáy a?” “Không có gì...Việc đã đến nước này rồi ông cũng lười nói cái gì, thằng nhóc của nhà họ Lệ kia đã có dự tính cả rồi.
“Vậy ông cũng đừng buồn nữa là được! Ông cứ vui vẻ như trước kia thôi, giữa trưa hôm nay cháu lại phát sóng trực tiếp bán thịt khô, cho ông nhằm rượu được không!”
Lúc này trên mặt ông Ngô mới có một chút ý cười.
“Vẫn là cháu hiếu thuận, không uổng công ông thương cháu.
“Ông Ngô...!Con cũng hiếu thuận nè! Ông xem con mang cái gì tới cho ông này?” Minh Dao và Nhiếp Hạo đột nhiên xuất hiện.
Ông Ngô thấy trên tay cô nhóc cầm một bình rượu trắng, cười ha hả nói: “Hai đứa đều hiếu thuận! Không uổng công ông thương các con, ha ha ha ha ha.”
Nhiếp Hạo tức giận nói: “Đó là do con mua “Hiện tại là do con bé đưa cho ông, đó chính là của ông rồi, ha ha ha ha ha.
Nhiếp Hạo tức giận trừng mắt nhìn Minh Dao một cái rồi nói: “Quả thực chính là nuôi một con sói mắt trắng mà
Minh Dao thè lưỡi với anh ta, làm mặt quỷ, sau đó chạy ra chỗ Tô Noãn Tâm.
“Chị ơi...!Tối hôm qua chúng ta chơi vui quá! Tuy rằng em không vui vì bị phạt, nhưng em đã kiếm lời được rất nhiều tiền...!Hôm qua em gọi điện thoại cho Lục Viễn Phương, hỏi chú ấy còn cần tiền không, chú ấy nói không cần, đều để cho em làm của hồi mồn hết đó."
Tô Noãn Tâm không khỏi bật cười nói: “Em giữ tiền của em, còn tiền của chủ nhà chị cũng đều để cho chị giữ hết!” “Ha ha ha ha, vậy chúng ta phát tài với nhau rồi! Hay quá!” “Chị của em có rất nhiều tiền, nhưng chỉ là một số nhỏ mà thôi, chị cũng không để vào mắt đâu!” “Phụt...Anh Lệ đem tiền riêng của mình giao cho chị quản hết sao?” “Mới không có đâu...Là anh Lệ giúp chị kiếm thật nhiều tiền lời, ha ha, giúp chị đầu tư, kiếm tiền đều đưa cho chị đó!" “Má ơi...Anh Lệ đối xử với chị thật tốt!” “Nhưng không...!Minh Dao, tiền của em phải tiết kiệm cho mẹ biết không! Trẻ con không thể giữ nhiều tiền trên người như vậy đâu.
“Biết rồi ạ, nhưng sợ mẹ hỏi em lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra...Nếu em nói là phát sóng trực tiếp kiếm được, nếu chẳng may về sau mẹ em cũng xem em phát sóng trực tiếp thì sao...!Không phải như vậy càng dọa người hơn ạ! Hơn nữa em cũng chưa từng phát sóng trực tiếp với chị, em và anh Nhiếp Hạo cùng nhau...!“Vậy thì...Chị dùng thẻ của chị giữ hộ em?” “Cái này có thể được sao! A a a, chị ơi em yêu chị chết mất thôi!” “Phụt...Tiền của chị đều để ở chỗ chủ nhà chị hết rồi, em để trong thẻ chị cũng được, để chị lấy thẻ giữ riêng cho em." “Vâng ạ, về sau chúng ta nhưng đều là người có tiền!” “Ừm đúng, người có tiền!”
Rốt cuộc thì ông Ngô vẫn không yên tâm, lúc Nhiếp Hạo và Tô Noãn Tâm đều tới phòng trang điểm để chuẩn bị rồi thì mới gọi điện thoại cho Lệ Minh