Nếu không phải bởi vì có chuyện cần nói với Lệ Minh Viễn thì cô ta có thể mặc kệ thuộc hạ dưới tay cậu ta được sao!
Lâm Sơn Linh đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng trốn ra phía sau Lý Mạnh.
Bằng không cô sợ sẽ bị vệ sĩ của Kỷ Vân Như kéo lại rồi ra sức đánh.
Lý Mạnh nhìn cô ấy lúng túng đến thế nên thiếu chút nữa bị chọc cười.
Giọng của anh ta cực kỳ lãnh đạm mà nói với Kỷ Vân Như: “Sau đó cô Kỳ chờ một chút để tôi đi báo với tổng giám đốc một tiếng”
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi thật sâu, dẫm lên giày cao gót đi từ thang máy ra, trực tiếp đẩy anh ta sang một bên rồi cười lạnh nói: “Kỷ Vân Như tôi đi đâu cũng không cần phải thông báo với ai cả, muốn đi đâu thì đi đó!”
Lúc Lý Mạnh bị đẩy sang một bên thì vừa khéo đụng vào người Lâm Sơn Linh, Lâm Sơn Linh theo bản năng duõi tay muốn dìu anh ta.
Lại trời xui đất khiến thế nào lại nhào vào trong lồng ngực Lý Mạnh.
Hai người đều sửng sốt…Sau khi xấu hổ một lúc xong liền nhanh chóng tách ra.
Sắc mặt Lý Mạnh có chút không được tự nhiên nói: “Không…Không đụng vào cô chứ?”
“Không…”
“Bụng rất đau sao?”
“À…Có hơi, vệ sĩ nữ kia dùng đầu gối đạp lên bụng tối…Xuống tay rất tàn nhẫn”
“Cùng tôi tới văn phòng tổng giám đốc đi”
“À…Nhưng thật sự là tổng giám đốc sẽ thay tôi ra mặt sao?”
“Đúng vậy”
Lúc trước thì anh ta không dám bảo đảm.
Nhưng hôm nay anh ta biết tổng giám đốc đã nắm rõ tâm tư của mình.
Trong lòng đã sớm thanh bạch rõ ràng.
Như vậy…Anh ta là ngưởi của tổng giám đốc, người trong lòng của anh ta, chắc tổng giám đốc cũng sẽ để tâm.
Tuy rằng tổng giám đốc không thích rắc rối, nhưng đối với người bên cạnh mình thì cực kỳ bênh vực.
Trong văn phòng, Lệ Minh Viễn vừa mới ngồi xuống, còn chưa bắt đầu vào