Mà đồng tiền lúc ấy còn chả đáng Kỷ Vân Như cảm thán trong lòng, cầm bút ngay ngắn viết mấy chữ lên trên tờ giấy trắng.
Rồi sau đó ký tên của mình, rồi lại in dấu vân tay lên.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Bà Kỷ nhớ để lại cho Kỷ Hoài An hai trăm triệu đô…Của hồi môn, trong vòng ba ngày sẽ chuyển vào trong tài khoản của Kỷ Hoài An”
Kỷ Vân Như nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lệ yên tâm, chút tiền ấy, tôi vẫn có thể giữ lời!”
Con bé có hai trăm triệu đô…Chỉ là không phải 1 tỷ đô thôi.
“Mặt khác, ở bên ông Ngô xin bà Kỷ một vừa hai phải thôi… Số tiền này, tôi đã cho bà mượn, bà thu tay ở bên ông Ngô lại đi!”
Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Ngay cả chuyện này mà tổng giám đốc Lệ cũng muốn quản sao? Đó chính là cậu ruột của tôi!”
“Nhưng đó cũng là người ông mà cô nhóc nhà tôi để trong lòng!”
“À…Tùy thôi, thứ tôi muốn chỉ là 1 tỷ đô, nếu tổng giám đốc Lệ cũng đã đáp ứng cho tôi rì đỡ phải đi làm phiền ông ấy nữa”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cứ như vậy đi”
“Tổng giám đốc Lệ, giấy nợ tôi đã viết cho cậu rồi, còn mời tổng giám đốc Lệ giữ lời hứa nữa thôi…Trong vòng 3 ngày nếu không nhận được 1 tỷ đô, tôi sẽ lại tự mình tới đây một chuyến!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cũng hy vọng bà Kỷ nói lời giữ lời”
Tô Noãn Tâm đến đoàn làm phim liền nói với ông Ngô chuyện này.
Ông Ngô sửng sốt một chút nói: “Thằng nhóc Lệ Minh Viễn kia bảo.
Vân Như không cần vay tiền ông nữa sao?”
“Đúng vậy! Tiền đó, chú nhà cháu sẽ mượn cho cô ta, không cần phải làm phiền tới ông nữa”
“Sao lại thế này? Vân Như đang tìm ông vay tiền cơ mà, sao lại chạy tới tìm thăng nhóc kia vay tiền rồi?”
“Không…Ai da, ông cũng đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, không làm phiền ông nữa đã là chuyện tốt rồi, ông đỡ phải mặt ủ mày ê cả ngày nữa”
“Chuyện này không đúng…Nhóc con này, con phải nói rõ với ông!
Nhiều tiền như vậy, nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ lại không có giao tình gì, sao có thể cho Vân Như