Một người hai người rồi lại ba người, hỏi ai đều không nói.
Đây là muốn ông cụ ông phải chết ngộp sao!
Nhìn bộ dạng uể oải của cô nhóc kia một chút thì ông Ngô cũng không nhãn tâm đi tra hỏi đứa nhỏ này nữa.
Thôi, trước tiêu cứ để như vậy đi.
Chẳng qua là bộ phim này cũng sắp đến gần cuối rồi…Chẳng lẽ ba vị nhân vật chính này đều sẽ dùng loại phương thức này mà quay cho xong sao?
Một đoạn phim vừa quay xong trong lúc nghỉ ngơi.
Tô Noãn Tâm liền chạy một mạch đến bên cạnh Minh Dao nói: “Minh Dao, sao em lại không ở khách sạn nghỉ ngơi đi?”
“Đàn chị, em khỏe hơn nhiều rồi…Ở khách sạn nhàm chán quá nên em mới tới tổ kịch bản chơi.
”
“Trong người còn khó chịu không?”
Nhóc Minh Dao lắc đầu nói: “Không khó chịu”
“Vậy thì tốt…Chuyện này chị cũng không có nói với cô giáo sợ cô lo lắng cho em”
“Đàn chị không nói là đúng.
Em không có chuyện gì…đàn chị, chị cũng đừng quá lo lắng”
Thật một chút chuyện đều không có sao?
Trẻ con mà lại bị người lớn giáng cho một cái bạt tai thì làm mà trong lòng có thể không sinh ra bóng ma tâm lý được cơ chứ?
Nhưng cô không biết là, những người như Minh Dao và Nhiếp Hạo, lại có sức chịu đựng mạnh mẽ đến như vậy.
Đã sớm biết được trên thế giới có biết bao nhiêu điều đen tối, mới làm cho chính mình tự khép kín lại, đóng chặt mình trong một thế giới không thoát ra.
Tô Noãn Tâm thấy tinh thần cô bé so với hôm qua đã tốt hơn nhiều, cười cười ôm lấy cô bé vào