Lê Minh Viễn bật cười nói: "Tại sao anh phải đùa em? Hay là... Trong lòng em vẫn nghĩ anh là lão giả dê xồm
"Không phải vậy đâu mà... Kể từ cơn lúc mà biết chỉ là hiểu lầm thời ấy, chủ trong mắt em cứ như thiên thần hạ phàm y t rằng phương trong loài người này cần quý đến nước người khác nhằm vào chính là bị dàng tự ti bì bản thân chủ NĂM bắt Nhưng người như thiên còn dẫn người KINH KH nhà không tự hà
ĐTỪ BÁN LI Kới trong đấu hoàn thi Ccửa... Với lại..."
Tô Noãn Tâm che trán kêu đau, nói: "Với lại gì cơ ?"
"Với lại em không đánh lại anh v!"
Ặc... Hình như thế thật:
"Khụ ừm... Chủ à, dưới tình trạng phê cần chủ giỏi hơn hay là lúc bình thường thì giỏi hơn?"
"Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy là chú không tỉnh
táo?"
"Sai..."
"Bình thường thì giỏi hơn?"
"Đáp án đúng là... Lúc nào anh cũng giỏi hết!"
"XL" Tô Noãn Tâm ngay lập tức xì
một tiếng khinh bỉ anh.
Hai người vừa nói vừa đi dọc hànhlang xuống tầng.
Dưới tầng, chủ hai chủ ba Lệ Minh Viễn đã đi về.
Chỉ còn hai mẹ con Lê Kiên còn ở trong phòng khách vừa ăn trái cây vừa ngắm mây trời chờ đợi.
Thấy bọn họ xuống thì tầm mắt độc địa của Lê Kiên lại dán chặt lên người họ.
"Lệ Minh Viễn, cuối cùng cậu cũng chịu xuống! Hôm nay cậu không cho tôi một câu trả lời thì đừng trách tôi!"
Lê Minh Viễn nhướng mày: "Ông nội nói nếu chủ dám động vào con nhóc nhà tôi thì đuổi chủ ra khỏi nhà này!".
Lê Kiên không tin nói: "Cậu đừng lừa người, bố tôi sẽ không nói thế "
"Ông nội còn nói rằng chú tàn tạ như
thể là do ông có ý nuôi."
"Thằng điên này! Mày nói linh tinh gìđây! Bố tao nói thế khi nào hả! Mày có ý khiêu khích quan hệ giữa hai bố con