"Tô Noãn Tâm... đấy không phải lựa chọn của em, nếu đã có gan làm phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh, thì em cũng phải có dũng khí đến học mấy thứ đó chứ? Nếu sau này phải đi xã giao, thì em không thể thiếu mấy kĩ năng như đi đứng, thường thức và lễ nghi."
Tô Noãn Tâm cau mày nói: "Chú... đây là yêu cầu của ông nội chủ sao?"
“Cũng gần như thế... Tô Noãn Tâm, tuổi em còn nhỏ, có thể học được rất nhiều điều... hơn nữa, bây giờ em đang học làm diễn viên chuyên nghiệp, học thêm chút nữa chỉ có lợi cho em mà thôi, phải biết diễn xuất, sau này em có thể sẽ phải diễnrất nhiều nhân vật... gồm cả con nhà giàu, quý cô nhà đại gia... Đó gọi là áp dụng những gì được học, tất cả những điều em học được sẽ không lãng phí đâu, sau này sẽ có lúc phải dùng đến thôi."
Tô Noãn Tâm suy nghĩ một chút, thấy cũng rất có lý.
Nhưng cô vẫn không muốn lắm, cô nói: "Vậy đến một ngày nghỉ tôi cũng không có sao..."
“Mỗi thứ bảy học nửa ngày, thời gian còn lại cho em tự do sử dụng!"
"Thế cũng được... cảm ơn chủ đã giúp tôi tìm giáo viên.
“Cảm ơn cái gì, tôi cũng có suy tính
riêng."
"Suy tính gì?".
“Tính đến chuyện sau này không bị liên lụy, mất mặt""..." Chú thật khốn nạn.
Anh cho rằng cô sẽ làm mình mất mặt
sao!
Mẹ kiếp, cô nhất định sẽ học hành thật tốt, khiến anh phải hối hận vì lời nói ngày hôm nay!
Cô muốn sau này, người ta cứ nhắc đến cái tên Tô Noãn Tâm của cô thì sẽ phải nghĩ tới Lệ Minh Viễn.
Mà không phải nhắc đến Lệ Minh Viễn mới nhớ đến Tô Noãn Tâm!
Trong biệt thự của Lệ Minh Viễn, tầng một là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn.
Tầng hai là phòng ngủ chính, phòng làm việc, và hai phòng ngủ phụ khác.
Tô Noãn Tâm được sắp xếp vào ở trong một phòng ngủ phụ, cô được người giúp việc duy nhất trong biệt thự, thím Lýđưa tới.
Sau đó Tô Noãn Tâm mới biết thím Lý từng là vú nuôi của Lê Minh Viễn, từng chăm sóc cho Lê Minh Viễn rất nhiều năm.
Thím Lý chính