Đối với cô mà nói, Lê Minh Viễn là một sự tồn tại như thế nào?
Cảm giác hình như là một sự tồn tại không đáng để trong lòng lắm nhỉ.
Mới đầu đúng là cô đã cứu anh.
Chẳng qua ân tình nên trả, anh cũng trả hết rồi...
Nhưng về sau bản thân lại gây thêm nhiều phiền phức cho anh như vậy, anh cũng không nói gì mà còn thay cô giải quyết tất cả.
Đến bây giờ, ngay cả một chuyện nhỏ như tìm trợ lý cũng phải phiền thư ký thân tín của anh đích thân chạy một chuyến... buổi chiều còn giúp đỡ hẹn nhiều đại diện đỉnh cấp như vậy đến để gặp bọn họ.
Không chỉ cô, mà ngay cả cô bạn tốt nhất của cô là Dương Diễm cũng phải để ý tới rồi.
Lệ Minh Viễn đối với cô, thật đúng là quá tốt.
Nhìn lại mình đầu tiên là hiểu lầm anh, sau khi hiểu lầm đã được giải quyết thì lại giống như một đứa vô ơn mà có chuyện thì tìm đến cửa nịnh nọt, không có chuyện ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Thật sự càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng. Đối với cô mà nói Lệ Minh Viễn là gì?
Kim chủ?
Chồng tương lai? Tuy còn là loại không có tình cảm kia?
Hình như mặc kệ là gì thì đều là bản thân mình được hời, thật đúng là không công bằng cho Lệ Minh Viễn mà!
Tô Noãn Tâm nghĩ... tính ra thì trên đời này Lệ Minh Viễn được xem là người tốt với mình nhất ngoại trừ mẹ ruột rồi.
Hay là sau này không quan tâm đến chuyện bọn họ có quan hệ gì nữa mà đối đãi với anh như người nhà nhỉ Nghĩ như vậy Tô Noãn Tâm liền rất nghiêm túc trả lời
Lý Mạnh: “Ở trong lòng tôi, chú là sự tồn tại như người nhà!”
Lý Mạnh nghe được lời này liền lập tức vui vẻ.
Anh ta liên tục gật đầu nói: “Bà chủ thật là có lòng rồi, chỉ có điều nếu đã là người nhà thì ngày thường nếu không có chuyện gì cũng nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm giữa người nhà với nhau! Giống như cô Tô và mẹ cô vậy…. thân cận với nhau nhiều hơn. “Hoàn cảnh của tổng giám đóc chắc là cô Tô cũng có hiểu biết sơ qua, tuy có một đống người nhà nhưng đối xử thật lòng với anh ấy thì lại không được mấy người. “Vậy nên nếu bà