Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Cô chủ Cổ có lẽ biết rất rõ chuyện Tô Noãn Tâm là vợ chưa cưới của tôi Lệ Minh Viễn! Nhưng vẫn dung túng mẹ của cô dẫn người đến bệnh viện hành hung mẹ của Noãn Tâm...
Hay là cô chủ Cổ lên tiếng nói thử, cái nợ này, tôi làm thế nào để tính với cô đây?”
Cổ Thiên Linh sắc mặt trắng bệch, sắp khóc đến nơi rôi.
Giọng nói run run kéo lấy mẹ của cô ta và nói: “Tôi tôi và mẹ tôi đều sai rồi, sau này sẽ không dám nữa... hi vọng anh, buông tha cho chúng tôi. “Nói những lời này với tôi là vô ích! Đi nói với Tô Noãn Tâm đi... Nếu như cô ấy đồng ý buông tha cho mấy người thì tôi cũng sẽ cho qua!” “Nhưng nếu cô ấy không đồng ý...nhà họ Cổ các người sẽ có kết cục như thế nào thì phải xem bãn lĩnh của Cổ Minh Đức rồi.”
Nghe vậy, bà Cổ có chút đứng không vững vịn lấy Cổ Thiên Linh: “Tôi... chúng tôi... Xin cậu đừng làm khó nhà họ Cổ chúng tôi, cũng đừng mời chồng tôi đến đây. Chúng tôi đến đây gây sự, ông ta không biết. “Chúng tôi đồng ý... đi xin lỗi Tô Noãn Tâm. “Tôi và mẹ tôi hứa sau này sẽ không làm phiên cuộc sống của hai mẹ con cô ta nữa.
Lệ Minh Viễn cười khẩy trong lòng.
Có ích sao?
Dì Tô suýt chút là chết... Cô nhóc đó có lẽ sợ hãi đến mức có ám ảnh tâm lý rồi.
Lời xin lỗi không thể bù đắp bất cứ gì cả.
Tuy nhiên, tất cả đều phải phụ thuộc vào cô nhóc đó muốn trút giận như thế nào thì trong lòng mới có thể bỏ qua chuyện này.
Những thứ khác đều là vô dụng.
Tô Noãn Tâm hoàn toàn không ngờ đến, Lệ Minh Viễn sẽ yêu cầu bà Cổ và Cổ Thiên Linh đích thân đến phòng bệnh để xin lỗi cô và mẹ cô.
Nhưng vào lúc này, cho dù Tô Noãn Tâm tận mắt chứng kiến bà Cổ và Cổ Thiên Linh bị Lệ Minh Viễn doạ đến mặt mày trắng bệch, vẻ mặt uất ức, tức giận nhưng không dám nói, thì trong lòng của cô cũng rất bình thản.
Chỉ xin lỗi thôi, là đủ sao?
Cô tận mắt nhìn thấy bệnh tình của mẹ cô nhạt nhoà từng chút một... suýt nữa thì chết thật.
Cô thực sự không dám trải nghiệm cảm giác này một