“Chính vì là người một nhà, nên tôi mới không hề quá đáng...so với nhà họ Cổ, tôi cảm thấy mình đối xử với chú ba thím ba thế này đã tính là rất nhân từ, tôi đã để lại đường lui cho các người rồi!” “Chú ba thím ba chưa từng nghĩ đến... Lệ Minh Ngọc, Lệ Minh Nguyệt... đều đã lớn rồi. “Tiền đồ sau này của bọn nó đều nằm trong tay tôi..chú ba thím ba xác định sau này vẫn tiếp tục đối đầu với tôi sao?”
Lệ Minh Hoàn nghe anh nói như vậy thì tức tới mức giơ ngón tay lên run rẩy chỉ vào Lệ Minh Viễn: “Đồ súc sinh mày... bọn nó đều là em họ của mày... mày lại dùng tiền đồ của bọn nó để uy hiếp chủ ba mày?” “Đây không phải uy hiếp! Mà là cảnh cáo!”
Viên Cát Kỳ chau mày: “Minh Viễn... chuyện này cháu đừng giận lây đến Minh Ngọc và Minh Nguyệt... Con Nguyệt từ nhỏ đã thích người anh họ là cháu... lúc nhỏ khi người khác không thân cận với cháu, thì chỉ có con Nguyệt là vẫn luôn đi theo sau mông cháu gọi anh trai...
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tôi biết... vậy nên thím ba, tôi nghĩ thím và chú ba đã biết phải nên làm thế nào rồi! Người một nhà, nể mặt ông nội, tôi cũng không muốn khiến mọi chuyện đi đến bước đường này!” “Trong lòng mọi người đều hiểu rõ là được. “Minh Viễn, cháu yên tâm... thím sẽ khuyên chủ ba cháu...
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cổ phần bệnh viện đã thuộc về chú ba, thì dù chỉ là một con số nhỏ cũng sẽ không thiếu... thậm chí tôi còn có thể hứa, phần trong tay ông nội, cuối cùng sẽ rơi vào tay Minh Ngọc hoặc là Minh Nguyệt... mà sẽ không rơi vào tay Lệ Kiên
Trên mặt Lệ Minh Hoàn tràn đầy không tin tưởng, nói: “Lệ Minh Viễn... bố cậu và chú hai cậu mới là anh em cùng một mẹ sinh ra... tôi không tin cậu sẽ cho nhà chúng tôi nếm được quả ngọt!”
Chỉ thấy Lệ Minh Viễn nhìn thẳng vào ông ta, nói: “Chú ba vẫn cho rằng tôi là đứa nhóc không hiểu gì cả của năm xưa sao?” Lệ Minh Hoàn nghe thấy lời này thì không khỏi trừng lớn mắt, ngay cả Viên Huệ Ly cũng có hơi kinh ngạc.
Mệt cho ông cụ còn bảo