Vẻ mặt Cổ Thanh Nhã không khỏi cứng lại, cô ta cười khổ nói: “Xin lỗi...nếu cô Tô đã chướng mắt tôi vậy thì tôi sẽ không tiếp tục mạo muội nữa..bố, chẳng phải bố đến đây để bàn bạc công việc với anh Lệ sao?”
Cổ Minh Đức im lặng nhìn về phía Lệ Minh Viễn đang đứng trước cửa phòng bệnh, Lê Minh Viễn đi về trước vài bước, đi thẳng đến bên cạnh Tô Noãn Tâm mới dừng lại.
Sau đó anh nhìn về phía Tô Ngọc Mỹ đang nằm trên giường bệnh nói: "Dì đừng giận Noãn Tâm... dì nghỉ ngơi nhiều hơn đi, có con ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này Tô Ngọc Mỹ đã thật sự mệt đến nỗi ngay cả một câu nói cũng không thốt nên lời.
Nhìn thấy Lệ Minh Viễn, lại còn nghe được lời này của anh, không hiểu sao bà lại cảm thấy yên tâm, vì vậy liền gật đầu đồng ý với anh.
Tô Noãn Tâm thấy vậy cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Má nó, cô nói cả mười câu an ủi mẹ cũng không bằng được một câu của Lệ Minh Viên người ta.
Nói xem có tức không chứ
Lúc này Lệ Minh Viễn mới gật đầu nhìn về phía Cổ
Minh Đức nói: "Đến phòng làm việc của viện trưởng nói chuyện đi... dì cần phải nghỉ ngơi!”
Cổ Minh Đức gật đầu nói: “Được."
Lệ Minh Viễn lại nói: “Còn nữa... hình như cô Cổ đây đã hiểu nhầm ý, tôi bảo bố cô đến đây không phải là để bàn bạc công việc, mà là muốn đòi lại công bằng cho vị hôn thế và mẹ vợ tương lai của mình!”
Cổ Thanh Nhã nghe anh nói vậy thì sắc mặt liền cứng lai.
Cô ta cười khổ nói: "Anh Lệ xin lỗi... là tôi hiểu nhầm ý rol. “Cô Cổ cứ luôn mở miệng gọi anh Lê... từ khi nào mà chúng ta thân quen quá thế?” “Ờ... anh Lệ quên rồi sao, lần trước trên bữa tiệc của nhà họ Tần, chúng ta đã từng gặp mặt là do bà Tần nói, bảo bọn em đều gọi anh và anh Tần bằng anh là đư mấy nhà chúng ta đều đã có quan hệ giao hảo với nhau mấy đời rồi mà.”
Lệ Minh Viễn vẫn không nóng không lạnh nói: “Nhà họ Cổ, nhà họ Tần và nhà họ Lệ có quan hệ giao hảo với nhau từ mấy đời? Tôi thấy vẫn chưa đủ tư cách đâu!” “Thanh Nhã, đủ rồi!” Cổ Minh Đức chau mày