“Tổng giám đốc Lệ... tôi đã nói cho cậu biết chân tướng rồi, tin rằng tổng giám đốc Lệ cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn bao nhiêu năm nay trong lòng tôi, trong chuyện này vợ tôi cũng rất oan... mong rằng tổng giám đốc Lệ đừng so đo với bà ấy về chuyện hôm nay nữa... tất cả những lỗi lầm, đều do tôi gánh chịu. “Cho dù thế nào... đó cũng là mẹ của ba đứa con của tôi, tôi bắt buộc phải giữ lại thể diện cho bà ấy
Lệ Minh Viễn không nói gì, trong lòng anh vẫn còn đang tiêu hóa những chuyện cũ năm xưa mà Cổ Minh Đức vừa nói.
Cổ Minh Đức cũng không nóng vội mà là nhẫn nại đợi anh tiêu hóa xong.
Qua một hồi lâu, Lệ Minh Viễn vừa dùng ngón tay thong thả gõ trên bàn vừa mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cổ về trước đi.” “Vậy chuyện vợ tôi... “Chuyện trước đó bỏ qua... nhưng, không có lần sau! “Tổng giám đốc Lệ yên tâm... tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa... nhưng dù gì cũng là con của bạn cũ, mong rằng tổng giám đốc Lê sẽ không phụ lòng cô Tô, hãy chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ, đợi sau khi người đó tỉnh lại... ông ấy sẽ không bạc đãi cậu!”
Lệ Minh Viễn châm chọc nói: “Tôi chăm sóc vợ chưa cưới và mẹ vợ tương lai của mình là vì nhằm vào cái lợi người ngoài cho hay sao?”
Cổ Minh Đức thở dài nói: “Cho dù thế nào... tổng giám đốc Cổ cũng biết rằng tôi không có ác ý, cũng không cần châm chọc trào phúng tôi, tôi chỉ là đang nhờ vả cậu mà thôi.” “Cho dù không có lời nhờ vả của ông... thì tôi vốn nên thế nào thì vẫn là thế nấy, không cần tổng giám đốc Cổ nhọc lòng.” “Nếu đã vậy... vậy tôi về trước đây, mong tổng giám đốc Lệ hãy tự xử lý cho tốt!”
Lệ Minh Viễn không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có hơi rối ren.
Thân thế của cô nhóc, vậy mà lại phức tạp như vậy...
Ngay cả người đương sự như dì Tô mà cũng không biết người đàn ông năm đó vậy mà lại là một người cao quý đến vậy.
Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi.
Cô nhóc nhà anh vốn là một người mang vận mệnh ngậm chìa khóa vàng ra đời lại phải