Còn không nói đến người đại diện của Hứa Bảo Châu và Công ty điện ảnh mà cô ta ký hợp đồng, Ngô Thu không thèm để vào trong mắt, hiểu không!
Đương nhiên Mộ Diệc Thần không nói cho Tô Noãn Tâm những chuyện này, tránh để cô nghĩ linh tinh rồi sợ gây ra chuyện lớn.
| “Bối xong thuốc rồi đó...!Nhớ là không được dính nước lên mặt, hai ngày nay đều không thể.
Tối tôi lại dùng băng lạnh giúp cô rửa qua một lần, sáng mai dùng trứng gà đắp mặt, chắc là sẽ gần như hết sưng thôi”
“Cảm ơn cô, Mộ Diệc Thần”.
“Cảm ơn cái gì chứ...!Đây đều là những chuyện tôi nên làm mà.
Như tôi nói đấy, tính khí của cô Tô quá tốt rồi, nếu như là những người tôi đi theo trước kia chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc quay phim hay không, lập tức lật tay tát lại luôn!” | "À...!Trước kia cô đi theo ai đó?”.
“Ấy, chuyện đó cần phải giữ bí mật, chị Ngô không cho tôi nói.
Người đó đã lấy chồng sinh con, rút lui khỏi giới giải trí rồi” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa.
Tính cách nóng nảy như vậy chắc chắn đối xử với người khác rất ngay thẳng.
Sau này có cơ hội tôi sẽ làm quen một chút.”
“Ha ha, cô ấy không ở trong nước mà di dân ra nước ngoài rồi, sau này có về nước hay không thì không chắc” | Tô Noãn Tâm cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai ngày nghỉ phép trôi qua rất nhanh.
Đến ngày thứ ba, mặt của Tô Noãn Tâm đã khỏi hẳn, lúc cô chuẩn bị đi đến đoàn phim làm việc thì Ngô Thu gấp gáp đi tới.
Cô ấy không nói hai lời, giữ chặt cằm của Tô Noãn Tâm, cẩn thận quan sát gương mặt của cô.
Chắc chắn là đã hết sưng rồi, không bị hủy dung, cũng không bị trầy da, sắc mặt còn tốt hơn một chút.
“Đi, hôm nay chị đến đoàn phim với em!” “Hả? Ngô Thu, chị đến đoàn phim với em làm gì?” “Cái con ả thối tha Hứa Bảo Châu này, hôm nay bà đây tát chết cô ta!” Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
“Ấy, đừng mà chị Ngô, chúng ta vẫn không nên gây chuyện làm gì.
Mặt em cũng khỏi rồi”.
“Sợ cái gì, xảy ra chuyện thì thì chị chịu trách nhiệm.
Đi!” | Nói xong, cô ấy đi trên đôi giày cao gót, sải bước ra khỏi khách sạn, lên chiếc xe bảo mẫu chuyên dụng.
Mộ Diệc Thần để lại cho Tô Noãn Tâm một ánh nhìn trấn an, nói: “Cô lo thừa rồi, chị Ngô là người có chừng