Quả thật là không có tiết tháo chút nào.
Bà ta không tin vào mắt mình, cái con nhóc tràn đầy khí chất chợ búa này lại là bà chủ của nhà họ Lệ bọn họ.
Ngay cả đến ông cụ Lệ, đối với loại diễn xuất của con dâu thứ ba này cũng rất không biết xấu hổ.
Nhưng xét cho cùng thì cũng có thể hiểu được nỗi lòng làm mẹ của bà ta, vì con gái mà phải nịnh bợ trước mặt thế hệ sau, vì vậy nên cũng không nói thêm gì nhiều.
Rất nhanh sau đó, thức ăn ở trong phòng bếp đã được làm xong.
Tô Noãn Tâm được Lệ Minh Viễn đưa qua cho một đôi đũa, vươn tay ra nhận rồi cười khổ nói: “Chú à, em ăn cơm không nổi trong kiểu không khí này”.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt quét mắt qua Lam Thanh Như: “Thím hai, nếu như không còn việc gì thì về đi”
Lam Thanh Như tái mặt nói: “Minh Viễn, cậu vì con nhóc này mà đuổi tôi sao?”
“Bằng không thì thím hai là muốn ở lại đây ăn cơm sao?”
“Tôi...!Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại phải đi chứ, tôi muốn đi đâu thì đi đó!”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì tùy ý thím”
“Thật là không biết xấu hổ!” Tô Noãn Tâm đột nhiên thốt ra lời nói làm người ta ngạc nhiên.
Lam Thanh Nhiên lập tức dựng tóc lên nói: "Cái con nhóc thối này, cô nói ai không biết xấu hổ?”
“Lại chẳng phải nói bà, bà kích động cái gì chứ? Tôi gọi họ điểm tên bà sao? Hay là bà đã thực sự làm ra chuyện gì không biết xấu hổ nên mới dễ dàng cho rằng tôi đang mắng chửi bà”
“Miệng cho không mọc được ngà voi!”
“Haha...!ông cụ à, vẫn cho rằng các người là quý tộc quyền quý tao nhã biết bao nhiêu, chẳng phải là giống hệt với những người đàn bà chanh chua bình thường chốn chợ búa hay sao? Còn biết chửi bới thô tục!”
Ông cụ Lệ nhướng mày nói: “Con nhóc này xem ra là thực sự không để nhà họ Lệ ở trong mắt! Dù sao cũng là thế hệ trước của Minh Viễn, vậy mà lại có thể mạo phạm như vậy sao?”
“Dù sao nhà họ