Tần Thiên liếc mắt hỏi: “Tại sao lại mang vợ chưa cưới tới trước mặt tôi làm gì, không để lại cho tôi chút mặt mũi nào?"
“Anh thôi đi, cũng không còn sớm nữa, có chuyện gì thì đề ngày mai nói sau."
“Để tôi tiễn anh nha?"
“Cút đi."
“Ha ha... anh em tốt, ngày mai tôi sẽ đến công ty anh để tìm anh đi uống trà."
Lê Minh Viễn dẫn Tô Noãn Tâm cùng
nhau đi về.
Tần Thiên ở phía sau bọn họ nói một câu: "Cô vợ nhỏ của Minh Viễn à, hẹn gặplại lần sau nha!"
Tô Noãn Tâm nghe thấy câu cô vợ nhỏ của Minh Viễn thì bước chân suýt chút nữa là lảo đạo.
Cô quay đầu lại trợn mắt nhìn Tần Thiên sau đó làm mặt quỷ với anh ta rồi mới cùng Lệ Minh Viễn cùng nhau rời khỏi đó.
Ở trên đường trở về, Tô Noãn Tâm ngồi ở bên trong chiếc xe sang trọng của Lê Minh Viễn, giọng nói mềm mại cất lên: “Chú, tối hôm nay tôi vô cùng ngưỡng mộ Tần Viên."
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Ngưỡng mộ cô ta suýt chút nữa bị bóp cổ chết hay là vì sắp bị đưa vào bệnh viện tâm thần hà?"
“Tôi không có ngưỡng mộ mấy cái đó đầu! Tôi ngưỡng mộ cô ta là vì có một người bố tốt, còn có một người em traitôt...
"Hả?"
“Trên đường Tần Thiên đưa tôi đến đây, anh ta đã cùng tôi nói chuyện một lúc ... Tôi đoán anh ấy biết hôm nay chị gái của mình sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho nên nói với tôi mấy chuyện khi còn bé của bọn họ."
"Sau đó thì sao?"
“Sau đó tôi cực kì ngưỡng mộ Tần Viên có một người mà cho dù cô ta có làm ra bao nhiêu chuyện khiến cho người ta chén ghét đi nữa, thì bố của cô ta vẫn yêu thương, chiều chuộng cô ta như cũ. Nếu như tôi cũng có một người bố tốt như vậy thì tốt rồi."
".." Cô nhóc không có bố, nhà họ Cổ đối với cô ấy như vậy thì có cũng như không.Vì thế có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường,
Bỗng nhiên lại nghe cô nhóc nói một câu rất đáng sợ: “Nếu không thì chú. Chú đừng có cưới tôi nữa, làm bố nuôi của tôi đi... Tôi không muốn làm vợ của chủ, tôi muốn làm con gái của chủ Sau đó được chú chiều chuộng yêu thương như công chúa nhỏ."
Nghe đến đây, Lệ Minh Viễn suýt chút nữa muốn đưa tay bóp chết cô
Anh đâu