"Chuyện này cũng không tùy mình được! Chuyện lớn như vậy cơ mà, mình cũng không thể bán một cái nợ ơn này được, ơn này cậu nhận đi, không nhận thì mình tự dưng đi tìm chuyện gây phiền toái cho mình làm gì?"
"Cậu thích đi thì đi!"
"Được, vậy thì mình trả lời cô vợ nhỏ của anh nhé!
Nói rồi, lại mở mic ra, nói với người bên đầu điện thoại kia: "Cô Tô, người nhà của tôi đâu ?"
"Mẹ tôi đang bệnh nằm viện... Chú nhà tôi, ơ... Nếu như anh không giúp tôi một tay, tôi cũng chỉ còn nước đó thôi, nhưngmà... Tôi vẫn không muốn để chủ ấy biết, tôi bị bắt đến đồn cảnh sát, rất mất mặt."
"Lệ Minh Viễn, nghe thấy chưa! Người để tâm, mới sợ đối phương mất mặt! Cô vợ bé nhà cậu còn để ý đến cậu đó!" Tần Thiền tắt mic nói.
Lê Minh Viễn nhưởng nhưởng mày nói: "Vốn mình chẳng quan tâm đến việc cô ta có để tâm hay không!"
"Vậy rốt cuộc là cứu hay không cứu"
Lê Minh Viễn tức giận trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: "Lăn đi cứu
"Được luôn, không thành vấn đề! Nhớ kỹ cậu thiếu người anh em này một cái ơn đó nha!"
Tô Noãn Tâm cũng không biết Tần Thiên đang ở cùng với Lê Minh Viễn.
Chỉ biết Tần Thiên bên kia im lặng rất lâu, mãi cho đến khi có cho rằng anh ra vốncũng chẳng muốn giúp cô, thái độ của anh ta đột nhiên chuyển biến lớn, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: "Được, cô Tô kiên nhẫn chờ nhé, bây giờ tôi chạy tới ngay đây!"
Cúp điện thoại xong, Tần Thiên quay đầu nhìn về phía Lê Minh Viễn nói: "Đi cùng không?"
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Không có hứng thú."
"Thấy công việc của cậu cũng không nhiều mà, cùng đi xem náo nhiệt nào, cùng lắm thì cậu đợi trên xe là được, không tò mò xem sát hả?" xách cô nhóc nhà cậu vào đồn cảnh
Đích xác là hơi tò mò một chút.
Nhưng.
"Không đi "
"Lệ Minh Viễn, đừng có giả bộ trước mặt mình nữa, tuy rằng mình không biết tạisao cậu lại mọc ra một cô nhóc là vợ chưa cưới, thế nhưng, thấy cậu hôm qua bóp lấy cổ của chị mình, chút che chở cô ấy kia cũng biết, cậu rõ ràng để tâm đến cô nhóc kia."
Cậu thì biết cái đếch