Thế mà Lê Minh Viễn còn nuốt được... Con nhóc này đúng là miệng còn hội sữa, chỉ giỏi gây phiền phức, là một nhóc con nũng nịu dễ thương.
Anh cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt nào của Tần Thiên từ kính, lặng lẽ trừng mắt liếc anh ta một cái.
“Tôi hối hận."
"Không thể hối hận! Chú, có được hay không vậy! Không phải trước kia chủ đã nói về sau tôi có chuyện gì thì phải tự mình nghĩ cho rõ ràng hay sao! Căn bản tôi còn chưa nghĩ đến chuyện muốn đi học hay không, nhưng hôm nay tôi thấy Diễm Nhi bịngười ta sỉ nhục đến thế thảm như vậy... tôi muốn theo cô ấy đi học để bảo vệ cô ấy!"
"Chuyện đó không phải đã được giải quyết rồi sao?"
"Nhưng đây mới chỉ là một cô chủ Lâm! Ai biết còn có cô chủ Vương, cô chủ Lý khác! Diễm Nhi nhà tôi tính tình trước kia rất giống tôi, không sợ trời không sợ đất, từ tiểu học hai chúng tôi đã bắt đầu làm trùm trường, vẫn như thế tiếp tục đến cấp ba... Nhưng khi cô ấy lên đại học, lại bị người ta sỉ nhục thê thảm như vậy, sao có thể chịu được cơ chứ. Có được hay không vậy, chủ, tôi thật sự rất rất muốn đi."
Lê Minh Viễn trực tiếp bị chọc giận quá mà cười lên.
"Muốn lên học không phải là vì tiền đồ sau này của mình, mà là vì đi bảo vệ bạn? Tô Noãn Tâm, cô đúng là giúp tôi mở rộng tầm mắt -"Chú, chủ cảm thấy làm phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, còn chưa đủ có tiền đồ sao?"
"Phụt..." Tần Thiên cuối cùng cũng nhịn không được, trực tiếp cười ha ha ha, ở bên vừa cười vừa nói: "Đủ! Tuyệt đối đủ rất nhiều! Ha ha ha ha. "
Trong nháy mắt sắc mặt của Lê Minh Viễn trở nên u ám.
"Câm miệng!"
"Chủ, chú lại hung dữ với tôi!"
"Tôi bảo anh ta câm miệng lại!"
"À... Nhưng anh Tần là khách của chúng ta, hôm nay còn giúp chúng ta nữa! Chú, chủ không thể thái độ với anh ấy!"
Đây là kiểu lý luận chết tiệt gì thế này!
Tô Noãn Tâm cô chính chính là chân
chó!"Hạ hạ hạ hạ ha... Đúng đó đúng đó, hôm nay tôi