(( Mỵ Nhi ))
Sáng ra anh ta đã đi từ sớm, dường như hôm nào cũng như thế. Không phải do a ta đi quá sớm mà là do cô ngủ dậy muộn. Hôm nào cô cũng bị hành hạ cả đêm sao dậy cho nổi cơ chứ. Thế mà người hầu ngày nào cũng nói a ta lại rất sảng khoái ra cửa đi làm. Tinh lực ỡ đâu ra vậy ... haiz
Số phận cô sao lại khổ sở đến như vậy cho được. Nếu ai biết được cô đây thân là cháu dâu lại ngày đêm lăn lộn rên rỉ dưới thân chú chồng mình. Cô biết trốn vào đâu cho hết nhục nhã đây.
Anh ta là chủ tịch cao cao tại thượng, bên cạnh không ít tình nhân sao lại không buông tha cho cô. Nhất định phải giày vò cô như vậy sao.
Ngày tháng cô ỡ nơi đây thật bi ai, bị a xem là công cụ phát tiết bất kì lúc nào. Cô không dám khóc cũng không dám chống cự. Cô thật quá ngốc quá nhu nhược, sự hy sinh của cô đổi lại được cái gì. Sự hất hủi, xem thường của gia đình, sự nhục nhã từ a. Còn có cái gì tệ hơn nữa, cô cũng cắn răng mà chịu đựng thôi.
----------
Ỡ công ty, a làm việc thì lại nhớ đến cô bé ỡ nhà. Sống trên đời 28 năm, đã chơi qua biết bao nhiêu phụ nữ. Từ thỏ trắng ngay thơ đến thành thục quyến rũ nhưng chưa có ai làm a vương vấn như vậy. Thật khó chịu khi nghỉ đến cô gái đó mà.
Làn da trắng nõn nà, cặp