Sau một ngày vất vả ở trường tập bắn, Thẩm Ninh tự lái xe về trước.Trước lúc ra về, nghe Tạ Cảnh Du nói Lục Bác Dịch vẫn còn công việc nên không đưa cô về được.Thẩm Ninh cũng không có ý định muốn để Lục Bác Dịch hộ tống cô về nhà.
Khu chung cư Bồng Lai.
Cô vất túi ngồi trên ghế, cánh tay cầm súng quá lâu nên xuất hiện những vết ửng đỏ.
Thẩm Ninh thở dài, đây đâu phải cuộc sống mà cô muốn.
Tuổi trẻ với những lần đi du lịch, chơi đến khuya của Thẩm Ninh giờ chỉ có thể gác lại một bên.
Thẩm Ninh cô cũng thừa nhận chính bản thân không chịu ở yên một lúc nào cả.
Cả người dính đầy bụi bặm ở trường tập, cũng nên đi tắm rửa thôi!
Dòng nước ấm xối từ đỉnh đầu xuống đem lại cho con người ta cảm giác khoan khoái hơn bao giờ hết.Thẩm Ninh ngửa đầu, nhắm chặt mắt.Mặc cho dòng nước không ngừng bắn lên gương mặt trắng hồng của cô.
Cạch....
Lục Bác Dịch nhìn quanh phòng, chỉ thấy một chiếc áo ngủ vắt tùy tiện trên giường.Anh đánh mắt về phía phòng tắm vẫn đang truyền đến tiếng nước chảy, khẽ nhếch môi.
Thẩm Ninh tắt nước, vuốt sạch những giọt nước còn lại vương trên mặt, nhìn vào trong gương.Cô tự nhủ.
"Thẩm Ninh, mày trước nay không chịu khuất phục trước một ai cả!"
Thẩm Ninh gật đầu khích lệ bản thân.Cô quay ra sau nhìn, phát hiện mình lại bỏ quên quần áo ở ngoài.Dù sao cô cũng ở nhà một mình, không sao hết...
"Lục Bác...,anh..."
Thẩm Ninh kinh hãi khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Lục Bác Dịch khoanh tay đứng đó.Cô ngay lập tức đóng sập cửa, tim đập như trống dội.
"Lục Bác Dịch anh mau ra ngoài!"
Lục Bác Dịch cong môi.
"Thiếu phu nhân không ngờ lại có lối sống thích buông thả như vậy nhỉ?"
Thẩm Ninh bên tai ù ù, cô lắp bắp.
"Anh! Im miệng! Mau ra khỏi phòng tôi!"
Lục Bác Dịch cả người không động, trên tay vân vê bộ áo ngủ của Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh tìm một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cô lại nhìn thấy bản thân trong gương mặt mày đã đỏ hết.Ngượng ngùng không thôi.
"Thẩm Ninh, mày thật sự điên rồi!"
Lục Bác Dịch có chìa khóa nhà này.Sao cô có thể không đề phòng thế chứ?
Lục Bác Dịch thấy bên trong trở nên im lặng.Anh hơi nghiêng đầu, gõ tay lên cửa.
"Thẩm Ninh, ra ngoài!"
Bên trong không động.
Lục Bác Dịch vắt bộ quần áo lên tay cầm, gõ lại lần nữa.
"Mặc quần áo rồi xuống dưới gặp tôi."
Thẩm Ninh dí tai sát vào cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi tiếng đóng cửa.Xác nhận Lục Bác Dịch thật sự đã đi mới cẩn thận mở cửa.
Năm phút sau.
Thẩm Ninh bước từng bước nhỏ xuống cầu thang.Lục Bác Dịch đang ngồi ở sô pha thong dong lắc lắc ly rượu trong tay.Cả chai rượu đã uống được quá nửa.
"E hèm!"
Thẩm Ninh dè dặt ngồi xuống ghế bên cạnh, không dám nhìn Lục Bác Dịch.
"Đêm nay cô chuẩn bị hành lý đi.Ngày mai tôi sẽ cho người đón cô về Lục gia."
"Cái gì?"
Thẩm Ninh giật bắn.Về Lục gia sao?
Lục Bác Dịch di chuyển ánh mắt sang nhìn cô.Cũng không biểu đạt gì thêm nữa.
"Lục thiếu, tôi sẽ không bỏ trốn trách nhiệm đâu.Chỗ này cũng tốt, không cần phải phiền phức về tận Lục gia đâu."
Thẩm Ninh xua tay.Có thể nói cô đang có thái độ thành khẩn rất muốn ở lại đây.
Lục Bác Dịch đặt ly rượu trong tay xuống.
"Ngày mai mẹ tôi sẽ quay về.Cô làm dâu đương nhiên