Vĩnh Ninh Hầu phủ mấy ngày nay đối đãi với tân chủ mẫu khác biệt rõ ràng.
Nguyên nhân cũng không có gì, thứ nhất là Dương mụ cùng Lý mụ bị đánh mười gậy, lại bị ném đến thôn trang tự sinh tự diệt.
Hai là chủ mẫu có thai, mẫu bằng tử quý, không dám chậm trễ nàng.
Liền là đồ ăn cũng đều là tốt nhất.
Đầu bếp nữ phụ trách ăn uống của Trử Ngọc Uyển, đêm hôm lén lút chạy tới sân Nhị phòng Thế An Uyển.
Tại bên ngoài sân Thế An Uyển nhìn thấy quản sự bà mụ, cũng chính là bà mụ bên cạnh nhị thẩm, đầu bếp nữ thấp giọng gọi.
Quản sự mụ mụ nhìn thấy đầu bếp của Trử Ngọc Uyển, hơi sửng sốt, kêu đám nha đầu khác rời đi, bà ta mới đi hướng vị đầu bếp kia.
Hai người đi tới một nơi vắng vẻ, quản sự mụ mụ có chút không vui: " Không phải nói không được đến Thế An Uyển kiếm ta sao, có chuyện gì, ta đương nhiên sẽ đi tìm ngươi "
Nàng ta không nói lời nào, trực tiếp móc bạc từ trong túi đưa cho quản sự.
Bà ta sửng sốt: " Ngươi đây là có ý tứ gì? "
Nàng ta thấp giọng nói: " Dạo này kiểm chặt chẽ, không ai dám trong tối gây khó dễ Đại nương tử, ta cũng không thể về phương diện đồ ăn làm qua loa cho có, càng không thể cắt xén bạc "
Nghe được lời này, bà ta cau mày.
Nàng ta lại nói tiếp: " Mấy ngày nay đại nương tử được thế, cũng không để ta động tay vào đồ ăn, đều để Minh Nguyệt cùng Phông Tinh tự tay làm, nếu ta ngóc đầu lên, kết cục của ta sẽ giống hai người kia "
Quản sự bà mụ trong lòng suy tính, cười cười: " Không sao, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt "
Nữ đầu bếp vội vàng đến cũng vội vàng đi.
Quản sự nhìn túi bạc trong tay, sắc mặt trầm xuống, lập tức trở về Thế An Uyển.
Bước nhanh vào phòng chủ tử, khẽ gõ cửa: " Nương tử, lão nô có điều muốn nói "
Thôi Văn Cẩm nghe được trong lời bà mụ có thâm ý, mắt nhìn trượng phu đang trêu đùa chim, lập tức đứng dậy: " Có lẽ phòng thu chi có chuyện, thiếp qua đó xem thử "
Tạ nhị thúc nghe vậy, không biết nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu: " Nhắc tới chuyện cháu dâu thai nhi không ổn, chuyện chấp chưởng hậu trạch có phải hay không không đến tay ngươi? "
Lúc trước chuyện hậu trạch ngoại trừ lão thái thái, thì phần lớn đều rơi vào tay Thôi Văn Cẩm, lão thái thái chịu mệt không được, trưởng quản hầu phủ liền rơi vào tay nàng ta.
Thôi Văn Cẩm nhẹ giọng nói: " Đợi cháu dâu sinh hài tử, tất nhiên sẽ đem việc trưởng quản giao lại cho nàng "
Tạ nhị thúc gật đầu, sau đó dùng trúc mảnh đút thức ăn cho chim sáo.
Thôi Văn Cẩm nhìn trượng phu mê muội mất cả ý chí, đáy lòng thở dài không thôi.
Thu hồi ánh mắt, nhắm mắt làm ngơ rời phòng.
Mới ra khỏi phòng, ôn thiện sắc mặt lập tức chìm xuống.
Chủ tớ hai người đi đến lương đình, quản sự mới đem toàn bộ chuyện của Trử Ngọc Uyển nói ra.
" Ban đầu dự tính về phương diện ăn uống của Ông thị động tay chân hoặc nháo việc cho lớn lên, làm cho lão thái thái không thích nàng ta.
Nhưng qua nửa tháng, Ông thị vẫn là nhịn, nay mượn Dương mụ cùng Lý mụ giết gà doạ khỉ, chỉnh đốn Trử Ngọc Uyển, chỉ sợ không bao lâu nữa người của chúng ta sẽ bị đổi đi "
Thôi Văn Cẩm nhíu mày một lát, phân phó: " Đối phó Ông thị tạm dừng lại, tỉ mỉ quan sát trước "
*
Bên trong phòng chính của Trử Ngọc Uyển mơ hồ vang lên âm thanh bàn tính, từ viện tiền cho đến tiểu tỳ đều không khỏi trộm nhòm cửa sổ, nhưng không nhìn thấy được gì.
Trong phòng, Minh Nguyệt Phồn Tinh chậm rãi gảy bàn tính, kiếm tra sổ sách.
Minh Nguyệt còn tốt một chút, Phồn Tinh lại không thông minh như vậy, mặt đều muốn nhăn.
Ông Cảnh Vũ ngồi trên giường, nhẹ xoay xoay quạt tròn, nhìn hai cái nha đầu đang loay hoay bàn tính, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Hồi lâu sau, Minh Nguyệt mới khép lại sổ sách, cùng Phông Tinh đi đến bên giường.
Sắc mặt Minh Nguyệt cực kỳ kém, đem sổ sách đưa cho chủ tử, phẫn nộ: " Đầu bếp bên kia cũng quá tham lam rồi, không tra không biết, vừa tra liền biết nàng ta ăn chặn bao nhiêu bạc "
Sổ sách là Phồn Tinh nhân lúc quản sự mụ của Trử Ngọc Uyển không để ý, lấy mang về.
Ông Cảnh Vũ tiếp nhận sổ sách, tùy ý lật xem.
Minh Nguyệt tức giận: " Bữa trưa của nương tử tính ra là có một món thanh đạm và một món mặn, món mặn không khác gì khác gì thức ăn thanh đạm, nhưng trong sổ sách đều ghi nửa gà nửa vịt, nửa cân thịt, một món canh.
Tính sơ qua là hai lượng bạc, nhưng đưa đến tay nương tử lại chỉ có nửa lượng "
Phồn Tinh lại nói: " Nương tử, bằng không chúng ta mang việc này nói cho lão thái thái? "
Ổng Cảnh Vũ sắc mặt không đổi: " Bất quá chỉ là cái hạ nhân, liền ầm tới lão thái thái, còn muốn làm chuyện cười cho người khác? "
Nhìn về phía Minh Nguyệt: " Ngươi âm thầm lấy mười lượng bạc đưa cho nàng ta, để nàng ta rời đi, nếu không ngươi liền uy hiếp nàng ta sẽ đem việc này nói ra "
Minh Nguyệt sửng sốt: " Rõ ràng là nàng ta ăn chặn bạc, vì sao còn muốn đưa bạc cho nàng ta? "
Ông Cảnh Vũ cười một tiếng, không thèm để ý: " Hiện tại việc quan trọng nhất không phải trừng trị nàng ta, quan trọng nhất bây giờ là tìm cách đem nàng ta đuổi đi "
Dứt lời, khép lại sổ sách, đưa cho Phồn Tinh: " Đem sổ sách trả về đi "
Phồn Tinh tiếp nhận: " Nô tỳ cùng Minh Nguyệt sau này còn phải kiểm tra sổ sách sao? "
Mới nhiêu đó thôi, bất quá mới chỉ là nửa tháng nay ghi lại, hại hai bọn họ vắt óc một canh giờ.
Ông Cảnh Vũ gật đầu: " Hai người các ngươi sau này mỗi ngày đều tới phòng ta học xử lý sổ sách, ta sẽ đem những gì mẫu thân dạy để dạy lại các ngươi, sau này sẽ có chỗ hữu dụng cần dùng "
Ông Cảnh Vũ đời trước xử lý toàn bộ hầu phủ, bản lĩnh sớm đac thuần thục.
Cho dù thuần thục cũng không thể quá mức rêu rao, chỉ có thể nói là học từ mẫu thân, nay chỉ có thể bí mật động tay, tránh để người khác sinh nghi.
Minh Nguyệt tựa hồ đã hiểu, ánh mắt liền sáng: " Nô tỳ minh bạch "
Minh Nguyệt thông minh, khả năng lĩnh ngộ tốt, Phồn Tinh ngược lại vẫn ngây ngốc chưa hiểu gì.
Bất quá hưng phấn không được bao lâu, Minh Nguyệt dường như có điều muốn nói.
Ông Cảnh Vũ để Phồn Tinh đem sổ sách đi trả, lưu Minh Nguyệt lại hỏi: " Lo lắng chuyện gì? "
Minh Nguyệt chần chừ một lúc mới