Tạ Quyết thoát lấy nhung trang, trong đầu không khỏi hồi tưởng đến mới vừa rồi tại trong sảnh nghe được.
Tạ Quyết là tại lúc thê tử hỏi lại lời của tam di mẫu, hỏi chăng dám cam đoan sẽ không đề xuất cho hắn nạp thiếp.
A Vũ cùng Thẩm tam di đấu nhau, cùng trong mộng hoàn toàn không đồng dạng.
Tạ Quyết trước đó có lẽ còn có chút ít không xác định, nhưng bây giờ đã có thể hoàn toàn xác định.
- --nàng xác thực không phải thê tử năm mười bảy mười tám tuổi.
Bởi vì trải qua một hồi, cho nên mới có thể biết tam di mẫu sẽ nói gì, cũng có thể bình tĩnh mà ứng phó.
Sự tình đã thành kết cục định sẵn, trước mắt thê tử dù so với hắn đã trải qua trước một đời, nhưng tóm lại là nàng vẫn là thê tử của hắn.
Hòa hoãn mấy ngày, Tạ Quyết đã thích ứng, cũng dần dần tiếp nhận.
Mới vừa đem cổ tay cởi xuống, sau lưng chợt truyền đến thanh âm thê tử hỏi.
" Lúc nãy tam di mẫu có nói, nói phu quân định nâng Anh Nương làm quý thiếp, lại là có chuyện này? "
Tạ Quyết động tác hơi dừng lại, mắt sắc thoáng nghi ngờ.
Nháy mắt một cái, Tạ Quyết cảm thấy cái lời thoại này có chút quen thuộc, tựa như nàng đã từng hỏi qua.
Tạ Quyết mi tâm cau lại.
Nguyên bản bởi vì là người không có can hệ, cũng không tính nói cho nàng nàng nghe, nhưng nhớ mấy giấc mộng kia, cùng lời nàng nói với cô mẫu lúc trong sảnh.
Trong mộng tam di mẫu cũng không có nói tới Anh Nương.
Nàng hiện tại chỉ là bởi vì tam di mẫu nhắc đến mà thuận miệng hỏi một chút?
Hay vẫn là thời gian hắn không còn, đã phát sinh một số việc giữa nàng và Anh Nương, mới khiến nàng tâm sinh chán ghét.
Trầm mặc hai giây, hắn vẫn là giải thích: " Ước chừng năm năm trước, hộ phó tướng theo phụ thân tại một lần giao chiến bị thương liệt nửa người, nhi tử cũng chết trận, trong nhà chỉ còn lại một cô nương "
" Có lẽ là sợ chính mình liên lụy nữ nhi, liền cầu phụ thân ta, để ta nạp nàng ta làm quý thiếp, cũng để hầu phủ che chở nàng ta, nhưng nào ngờ phụ thân cùng mẫu thân gặp nạn, việc này cũng liền tạm hoãn lại "
Ông Cảnh Vũ từ trong tủ lấy ra y phục, sắc mặt nặng nề.
Ai muốn nghe hắn kể những việc mà cả hầu phủ đều biết?
Dằn xuống phiền não trong lòng, quay người đem y phục lấy ra, bỏ vào trên giường, sau đó đi lên phía trước, giúp hắn cởi nhung trang.
Nàng cúi thấp xuống đôi mắt, ôn nhu hỏi: " Cái này về sau vì cái gì không có thành? Anh Nương lại đi nơi nào? "
Tạ Quyết cúi đầu xuống, nhìn qua bộ dáng ôn nhuận của nàng.
Trong chớp mắt, hắn tựa như cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh.
- --nàng giúp hắn cởi nhung trang, truy vấn sự việc của Anh Nương.
Nhưng về phần nói cái gì, Tạ Quyết lại không biết.
Thất thần ở giữa, nửa ngày chưa đáp lại.
Tạ Quyết hồi lâu chưa thấy nói, Ông Cảnh Vũ tâm tình lập tức lại lần nữa chìm vào đáy nước.
Lại đến một lần, hắn vẫn là lựa chọn ngậm miệng không nói?
Ông Cảnh Vũ coi như đã trải qua nhiều năm, chính mình đối này Anh Nương sớm đã coi nhẹ rất nhiều, nhưng kết quả là cuối cùng vẫn là bước không qua nổi ngưỡng cửa này.
Nàng nhịn xuống sự không kiên nhẫn, lại lần nữa giúp hắn cởi bỏ cúc nhung trang, nhưng tháo mấy lần cũng không có tháo được.
Tạ Quyết cảm giác được, thê tử cảm xúc có chút kích động.
Nếu không phải đã biết sự thật, Tạ Quyết tự nhận bản thân không phát hiện ra được.
Có lẽ nàng thật bởi vì Anh Nương mà không vui.
Hoặc là đồng dạng giống hôm nay bị tam di mẫu lôi ra vũ nhục, cũng bị người bên ngoài mang ra chê cười.
Suy tư đến đây, Tạ Quyết tiếp tục giải thích: " Phụ thân mẫu thân qua đời, không có người lại đề lên việc này, ta rời đi Kim Đô, trước đưa cho Anh Nương một bút bạc, nói muốn nhận nàng ta làm nghĩa muội, lại để cho nàng ta khác gả người khác, về chuyện quý thiếp cũng coi như thôi "
Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu, sắc mặt nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
" Cho nên việc này cũng liền qua? "
Nàng điều tra, thời điểm song thân Tạ Quyết qua đời, Anh nương bất quá chỉ tầm mười năm tuổi, cho đến năm mười tám cũng còn chưa có xuất giá, đều nói là đang chờ hắn.
Cũng là năm mười tám tuổi đó, Anh Nương bạt vô âm tín.
Hơn nay bất quá mới qua hai năm.
Tạ Quyết không dối gạt nàng, nói: " Ta lịch luyện trở về Kim Đô, nàng ta lần nữa đến tìm ta, ta liền nói đời này ta sẽ không nạp thiếp "
" Lại nói lấy thân phận nàng, tổ mẫu cùng nương nương trong cung,cũng sẽ không để nàng ta làm chính thê.
Còn nữa, ta cũng không có cưới nàng ta, về sau nàng ta cũng không để lại lời nào liền rời đi Kim Đô, không còn tin tức "
Nói đến lời cuối cùng, Tạ Quyết nhìn chằm chằm thê tử, nghiêm túc hỏi: " Nàng để ý sự việc của Anh Nương? "
Ông Cảnh Vũ nghe được Tạ Quyết nói đời này tuyệt sẽ không nạp thiếp, trong lòng ngẩn cả người.
Nàng cứ nghĩ hắn không nạp thiếp tất cả đều là bởi vì đã đáp ứng phụ thân nàng, ký xuống khế sách, lại cũng không nghĩ tới hắn cho tới nay đều không có loại suy nghĩ này.
Nghe được hắn hỏi mình phải chăng để ý Anh Nương, nàng làm sao có thể không thèm để ý?
Mà lại nói những lời này, đời trước vì sao lại không giải thích? Đời này cứ như vậy tuỳ tiện nói ra rồi?
Còn có, hắn đem nhi mẫu bọn họ tiếp về đến cùng lại có lý do gì?
Lý do này chẳng lẽ trọng yếu đến mức hắn không hề để tâm đến tâm tình của nàng?
Trong lòng mọi loại bực bội, nhưng trên mặt lại là không có biến thành, nhàn nhạt cười một tiếng: " Nghe tam di mẫu nhắc tới, đúng là có chút để ý, nhưng bây giờ nghe được phu quân giải thích, liền không để ý "
Nàng buông lỏng cúc ngầm, nói: " Nhung trang của chàng quả thực khó cởi, thiếp thực cởi không được, liền trước hết để cho người vì phu quân chuẩn bị chút nước nóng "
Nói, liền quay người.
Lúc quay người đi, ý cười cũng trong nháy mắt chìm xuống.
Mới đi được hai bước, vội vàng không kịp phòng bị bị bàn tay đầy vết chai nắm lấy.
Bước chân dừng lại, nàng cúi đầu nhìn lại, thuận theo cánh tay kia nhìn lên, đối mặt với con ngươi đen nhánh của Tạ Quyết.
" Nàng tức giận ".
Tạ Quyết ngữ khí là xác định.
Ông Cảnh Vũ trong lòng cả kinh, nàng cho rằng mình đã giấu đủ tốt, Tạ Quyết vậy mà vẫn nhìn ra được?
Tạ Quyết nhìn chằm chằm nàng, mở miệng: " Bởi vì chuyện của Anh Nương bất quá là chuyện cũ năm xưa, nói cũng vô ích, còn nữa việc này vốn là hầu phủ làm không đúng, chậm trễ nàng ta mấy năm, cho nên ta lúc đầu không có ý định nói nhiều như vậy "
Nàng tức giận, như vậy nàng khẳng định không chỉ có là bởi vì bị người lấy việc của Anh Nương ra vũ nhục nàng, hoặc là càng nhiều hơn.
Như thế, vẫn là nói ra đi, miễn cho sinh hiềm khích.
" Phụ thân đối với thủ hạ ở bên cạnh hai mươi năm hổ thẹn, cho nên chưa hỏi đến ta liền đáp ứng chuyện quý thiếp.
Ta bởi vì việc này mà cùng phụ thân trở mặt, thẳng đến khi phụ thân qua đời, ta cũng không cùng hắn nói chuyện tốt, cho nên việc này ta một mực không nghĩ nhắc lại "
Ông Cảnh Vũ nhìn qua hắn, nửa ngày mới hỏi: " Vậy tại sao chàng hiện tại lại nói? "
Trong đó có nguyên do, Tạ Quyết biết là không thể nói.
Nàng đối với hắn rõ ràng có oán, oán khí này chưa từng tiêu tan.
Cùng nàng nói hắn biết một số chuyện của nàng, sẽ chỉ làm cho nàng cảm thấy là bởi vì gặp mộng, mới có thể thay đổi, cũng mới cùng nàng giải thích.
Mặc dù đích thật là như thế, nhưng lại không thể nói rõ.
Một khi nói rõ ràng, chỉ sợ sẽ khiến oán khí của nàng càng sâu hơn, lại vĩnh viễn không thể tiêu trừ, cho nên chỉ có thể giấu diếm nàng.
Hắn có thể mơ tới hoặc là cảm giác được một số việc của mai sau, tạm thời phải giấu diếm nàng.
" Ta cảm thấy được, nếu không nói, nàng sẽ một mực để ý " Hắn nói.
Ông Cảnh Vũ lặng im nhìn hắn không nói lời nào.
Nhiều năm qua tích tụ oán khí, như thế nào lại chỉ bởi vì dăm ba câu giải thích liền tiêu trừ?
Dù là hắn hiện tại đã nói, cũng giải thích rõ ràng lúc trước hắn vì sao không cùng nàng nói chuyện quá khứ cùng Anh Nương, cũng giải thích rõ hắn cùng Anh Nương không có tư tình.
Nhưng vấn đề này đã từng xảy ra, cũng đã trôi qua tận năm năm, điều này đều là sự thật.
Những ủy khuất này sẽ không bởi vì hắn hiện tại giải thích, nàng liền có thể xem như chưa từng xảy ra.
Có thể tương lai nàng có thể cảm thấy thoải mái, nhưng tối thiểu không phải bây giờ.
Ông Cảnh Vũ mỉm cười một cái, cùng hắn nói dối: " Ý tứ của chàng, thiếp đã biết, thiếp cũng không quá để ý "
"" Nương thân còn đang chờ chúng ta, chàng vẫn là trước rửa mặt đi "
Nói, chậm rãi rút tay khỏi tay hắn, sau đó hướng cửa phòng đi.
Tạ Quyết nhìn qua bóng lưng của nàng, đứng im bất động hồi lâu.
Có thể cảm giác được, nàng rất để ý chuyện này.
Hắn đã có thể mơ tới việc của tam di mẫu, cũng không biết có thể hay không mơ tới việc của Anh Nương.
Nếu có thể biết được Anh Nương vì sao lại khiến nàng để ý như vậy, hắn cũng có thể biết được, tìm cách để nàng tiêu trừ oán giận.
Nghĩ đến điều này, Tạ Quyết khẽ thở dài một hơi.
*
Tạ Quyết vừa về đến, Thẩm tam di liền lập tức bị đưa đi.
Việc này rơi vào trong tai Thôi Văn Cẩm, nàng ta vội vàng đi xem náo nhiệt.
Thẩm tam di lúc đi qua tiền viện, trông thấy Thôi Văn Cẩm, trong nháy mắt nâng cao lưng eo, ngẩng cổ giơ lên hàm dưới, tựa như muốn duy trì lấy một tia tôn nghiêm cuối cùng.
Khi đi ngang qua Thôi Văn Cẩm, vẫn nhịn không được mà dừng bước.
Nàng ta nhắc nhở Thôi Văn Cẩm: " Ngươi lại nhìn xem đi, Ông thị kia cũng thật không đơn giản, bây giờ vậy mà lại giật dây Quyết ca nhi đối xử với ta như vậy, không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt ngươi "
Thôi Văn Cẩm đã sớm nếm qua tư vị thua thiệt tại chỗ Ông thị, đâu còn đến phiên nàng ta tới nói.
Cười khẽ một tiếng: " Thẩm Mạn nha, Thẩm Mạn, ngươi thật đúng là vẫn giống như trước đây thích châm ngòi ly gián, liền là cái bản tính tự cao thanh cao cũng không có nửa điểm biến hóa "
" Hảo tâm xem như lòng lang dạ thú, ta đây là hảo ý nhắc nhở ngươi! " Thẩm tam di cả giận nói.
Thôi Văn Cẩm liếc nàng ta một cái: " Ngươi cùng ta quan hệ tốt lắm