Ông Cảnh Vũ lấy cánh tay nhỏ che lại mắt của mình, có chút dùng sức cắn chặt môi dưới, để tránh chính mình đau kêu thành tiếng.
Xấu hổ.
Thẹn lại cũng đau.
Coi như nàng đều cũng đã hai mươi sáu tuổi, so Tạ Quyết còn lớn hơn mấy tuổi, kinh nghiệm cũng so với hắn nhiều hơn không biết bao nhiêu.
Cùng so sánh, Tạ Quyết so với nàng còn thuần khiết hơn nhiều.
Nhưng chính là bởi vì Tạ Quyết đối với những chuyện này không có kinh nghiệm, nàng mới phát giác được sự xấu hổ cùng thẹn.
Rõ ràng nàng là người chịu thua thiệt, nhưng luôn cảm giác mình giống như khí dễ một tiểu lang quân trẻ tuổi.
Hồi lâu sau, nàng mơ hồ nghe được tiếng nuốt thanh.
Thêm một năm này, nàng làm thê tử người ta xem như cũng được chín năm, nhưng vẫn là cảm thấy xấu hổ.
Hổ thẹn lại càng sâu.
Sau một hồi.
Việc coi như đã làm xong, ánh mắt Ông Cảnh Vũ không giấu được dư quang nhìn đến dưới khoé miệng Tạ Quyết thấm một tia chất lỏng.
Hai người ánh mắt trong lúc lơ đãng đụng nhau một cái, trong nháy mắt đều đỏ mặt tới mang tai.
Ông Cảnh Vũ bối rối tránh đi ánh mắt.
Tạ Quyết tựa hồ cũng nhận ra, theo đó mà lau đi khóe miệng, lại mang tới nước nóng cùng khăn cho nàng lau.
Một lát sau, kéo tốt y phục cho nàng, lại kéo chăn lên, sau đó mới đứng dậy.
Hắn nói mà âm thanh phát ra cực nhỏ: " Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi gặp tổ mẫu "
Dứt lời, hắn liền hướng phía cửa đi tới.
Tựa hồ cảm giác được hắn rời đi, Ông Cảnh Vũ chậm thở một hơi, quay đầu nhìn, liền bắt gặp lỗ tai hắn đỏ đến có chút chói mắt.
! Nàng nhất thời cũng không biết hắn là thật muốn đi gặp lão thái thái, hay vẫn là bởi vì da mặt không đủ dày, không kiềm chế được mới rời khỏi.
Tạ Quyết từ phòng đi ra, không thấy nhi tử, liền hỏi bà đỡ một tiếng.
Bà đỡ nói: " Tiểu chủ tử mới tỉnh, liền ôm đi cho nhũ mẫu đút sữa "
Tạ Quyết gật đầu, biểu lộ tựa như rất bình tĩnh, hắn nói: " Nương tử đã xong "
Dứt lời, cũng không nhìn bà đỡ, bước thẳng ra khỏi phòng.
Bà đỡ thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ đến cùng vẫn là tiểu phu thê trẻ tuổi, ngượng ngùng cũng là phải.
Lúc này lò nước sôi rồi, bà đỡ vội vàng cầm khăn trùm chuôi ấm, đem nước sôi từ từ đổ cốc.
Sau một lúc lâu, mới bưng nước trà đi vào phòng bên trong.
*
Vĩnh Ninh hầu mừng sinh quý tử, hoàng hậu phái người đưa lễ vật tới Vĩnh Ninh hầu phủ, đưa đi cho Ông nương tử.
Hai cái cô cô của Tạ Quyết cũng đều chạy về.
Lão thái thái những ngày này miệng cười không ngậm lại được, khí sắc đều đã khá hơn rất nhiều, trong miệng cả ngày nhắc tới tằng tôn chính mình, càng là mỗi ngày đều hướng Trử Ngọc Uyển chạy tới.
Liễu đại nương tử gặp cảnh này, âm thầm thở dài một hơi.
Mặc dù tại chỗ lão thái thái kia, nữ nhi là mẫu bằng tử quý, mới có thể thái độ đại chuyển biến, nàng chính là không quá vui mừng, nhưng đến cùng cũng không cần lại lo lắng lão thái thái lại Khi dễ nữ nhi.
Ông Phụ đã tại Kim Đô chờ đợi hơn hai tháng, cũng chờ không được ngoại tôn trăm ngày yến.
Ông Phụ cẩn thận từng li từng tí ôm tiểu ngoại tôn mấy ngày, đùa nghịch ngũ quan tiểu ngoại tôn trong ngực, cùng thê tử nói: " Lúc trước chỉ là tưởng niệm A Vũ, chờ mấy ngày nữa trở về, lại tưởng niệm thêm cả hắn "
Liễu đại nương tử mắt nhìn ngoại tôn, cũng là cực kì không bỏ duoc, thấp giọng nói: " Vậy chàng còn không tranh thủ sớm ngày lên chức đến này Kim Đô cùng A Vũ đoàn tụ? "
Ông Phụ nhìn ngoại tôn, ánh mắt cũng trở lên kiên định.
Hắn là có dân tâm, cũng có tư tâm.
Tư tâm bên trên, hắn hi vọng không phải ngày lễ ngày tết cũng có thể gặp nữ nhi cùng ngoại tôn gặp một lần, mà không phải giống như bây giờ, khả năng một năm mới có thể nhìn thấy một lần.
Luc còn đang ôm ngoại tôn, Tạ Quyết từ ngoài phòng tiến vào, gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu, theo đó mà đến gần nhìn nhi tử.
Vừa ra đời được mấy ngày, tiểu gia hỏa còn chưa có mở mắt, vẫn như cũ màu da đỏ rừng rực.
Hai người kia đều đã ôm một hồi, qua nghiện, liền cũng đem hài tử đưa cho Tạ Quyết.
Tạ Quyết mấy ngày nay ôm số lần cũng không nhiều, không phải là không muốn ôm, mà là luôn cảm thấy đứa nhỏ này quá nhỏ, quá yếu đuối, tựa như chính mình lực đạo lớn hơn một chút đều sẽ làm thương hắn, cho nên không có chỗ xuống tay.
Từ nhũ mẫu chỗ kia học được mấy ngày, cũng học được kỹ xảo, số lần ôm hài tử cũng liền nhiều hơn.
Nhưng mặc dù là như thế, hắn vẫn thả nhẹ động tác, chậm rãi đem nhi tử tiếp vào trong ngực, thân thể vẫn là không khỏi hơi cứng ngắc.
Ông Phụ bắt gặp, tựa như nhìn thấy được chính mình mười tám năm trước, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tạ Quyết cùng nhi tử còn chưa có mở mắt nhìn mấy lần, liền nghe được nhạc phụ nói: " Ta mấy ngày nữa liền phải trở về, ngươi hảo hảo chiếu cố tốt A Vũ "
Tạ Quyết giương mắt nhìn về phía nhạc phụ: " Thế nhưng cùng A Vũ nói chưa? "
Liễu đại nương tử lắc đầu: " Còn chưa nói đâu, nhưng A Vũ hẳn là cũng đoán được "
Tạ Quyết trầm mặc, quay đầu mắt nhìn cửa phòng đóng chặt phòng trong, hỏi lại: " A Vũ thế nhưng là đang nghỉ ngơi? "
Còn chưa sang tháng tử, Ông Cảnh Vũ cũng không có chuyển về nhà chính.
Liễu đại nương tử nói: " Y nữ ở bên trong, một hồi lâu, đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều "
Vừa dứt lời, cửa trong phòng liền mở ra, y nữ trợ giúp Ông Cảnh Vũ hồi sữa cũng từ trong phòng đi ra.
Hướng phía mấy người thi lễ sau mới ra khỏi phòng.
Một lát sau, Liễu đại nương tử cùng tế tử nói: " Ngươi liền cùng A Vũ thật tốt trò chuyện, chúng ta về trước dọn dẹp một chút "
Đôi phu thê cũng từ trong phòng ra ngoài, Ông Phụ cảm thán nói: " Tế tử lúc mới ôm Lan ca nhi, bộ dáng thận trọng, tựa như năm đó ta ôm A Vũ vừa ra đời đồng dạng, bất tri bất giác, A Vũ cũng đã làm mẫu thân a "
Liễu đại nương tử quay đầu nhìn cửa phòng một cái.
Còn chưa có rời đi cũng đã bắt đầu lo lắng nữ nhi: " Hi vọng tế tử đối với Lan ca nhi tốt, cũng có thể thật đối xử tốt với A Vũ "
Dứt lời, lại thấy ở một hướng khác, nhìn thấy hai tỳ nữ mĩ mạo từ dưới hiên đi qua, Liễu đại nương tử lông mày không khỏi có chút nhăn lại.
Từ Vân huyện vừa tới Kim đô, A Vũ nói cho nàng an bài mấy cái nữ sử, nàng không nghĩ nhiều cũng liền đáp ứng, có ai nghĩ được A Vũ vậy mà từ bên ngoài mua mấy cái tỳ nữ như vậy.
Nàng thời điểm ở tại Kim Đô, còn có thể nhìn chằm chằm, nếu là rời đi về sau, mấy cái tỳ nữ này có tâm tư khác, cái này lại nên làm thế nào cho phải?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không yên lòng, suy nghĩ sau đó, vẫn là có ý định khuyên nữ nhi đem mấy tỳ nữ mỹ mạo điều đến viện tử đi khác mới được.
Tạ Quyết đưa mắt nhìn nhạc phụ nhạc mẫu rời đi, hắn mới ôm hài tử, bước chân chậm rãi vào buồng trong.
Vào trong phòng, Minh Nguyệt hạ thấp người, lập tức thối lui ra khỏi trong phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Trong phòng có nhàn nhạt mùi hương trà, Tạ Quyết trước vài ngày liền ngửi được, tự mình hỏi qua Minh Nguyệt, mới biết là có thể trợ hồi sữa.
Tạ Quyết không rõ ràng cho lắm.
Đã mở sữa, như thế nào lại vẫn phải trợ hồi sữa?
Tạ Quyết cũng không