“ Ta hống nàng ”
Chợt nghe Tạ Quyết nói câu này, Ông Cảnh Vũ bờ môi khẽ run, sắc mặt ngơ ngác.
Nàng tựa như nghe được Tạ Quyết nói —— hống nàng.
Hống ai?
Hống nàng?
Tạ Quyết ở một bên ngồi xuống, mắt nhìn lễ vật trên mặt bàn do Lạc Quân đưa ra kiến nghị chọn, lại giương mắt nhìn nàng: “ Không thích? ”
Trố mắt mấy giây sau, Ông Cảnh Vũ mắt nhìn đồ vật trên mặt bàn, suy đoán chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Quyết.
“ Là quân sư nào cho hầu gia chàng ra chủ ý này? ”
Trước đây thê tử kêu đều là "phu quân", bây giờ một tiếng "hầu gia", lạnh nhạt cực kỳ, cũng có chút nghe chói tai.
Dù nghe chói tai, cũng không thể làm gì được.
Nhớ tới lời Lạc Quân nói, nếu tẩu tử hỏi ai bảo hắn làm như vậy, liền phải cắn chết nói mình nghĩ ra.
Lạc Quân còn nói, là hắn chủ động hỏi cách muốn làm hoà với tẩu tử, cũng không thể tính là đang nói dối.
Suy nghĩ bất quá một giây, Tạ Quyết sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “ Ta biết nàng giận ta, nên liền nghĩ đến biện pháp để nàng nguôi giận ”
Tạ Quyết nói là thật, nhưng cũng không có nói rõ có hay không có người giúp đỡ hắn.
Tạ Quyết người này gương mặt kia quá mức đứng đắn, đứng đắn đến mức để cho người ta nhìn không ra lời hắn nói là thật hay giả.
Giây lát sau, Ông Cảnh Vũ mắt nhìn son phấn trên mặt bàn, cầm lên một hộp cẩn thận liếc mắt nhìn, thấy được trên cái hộp có ấn ký hoa mai.
Suy nghĩ một chút, buông xuống hộp son phấn, lại đem trâm châu lấy ra cẩn thận ngắm nhìn, mắt lại nhìn hộp gấm.
“ Hoa Phán Đình tiệm son phấn bột nước, Châu Thúy Các tiệm châu thoa ”.
Giương mắt nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “ Hai cửa tiệm này, là nơi các cô nương trẻ tuổi ở Kim Đô hay đến mua nhất, ta cũng không biết hầu gia cũng đối những chuyện này hiểu rõ như vậy ”
Tạ Quyết biết không gạt được, thở dài một hơi chi tiết nói: “ Tiểu thế tử của Tân An quận vương cũng ở trong quân, hắn là tên phóng túng chơi bời, ta cũng hỏi hắn vài câu ”
Ông Cảnh Vũ đem son phấn bột nước thả vào trong hộp, nhẹ "a" một tiếng.
Tăng thêm một năm trở về, đều làm phu thê hơn bốn, nàng còn có thể không biết được hắn như nào?
Tạ Quyết ho nhẹ một tiếng, nói: “ Trâm châu là ta chọn”
Ông Cảnh Vũ nhìn thoáng qua trâm châu, xác thực rất tinh mỹ, ánh mắt nhìn cũng khá tốt.
Nhưng vẫn đóng lại cái nắp, ngữ điệu lãnh đạm lại nhẹ nhàng nói: “ Vô công bất thụ lộc, hầu gia vẫn là thu lại ”
Tạ Quyết theo đó mà nói: “ Về sau sự tình cũng là ta gây nên, nàng cũng là bởi vì vậy mới chịu nhiều ủy khuất, ta vẫn là hi vọng nàng một ngày nào đó có thể buông xuống khúc mắc, ta cũng không phải là muốn thái độ nàng đối với ta có chỗ cải biến, chỉ là muốn để nàng tháng ngày về sau trôi qua nhẹ nhõm thư thái hơn ”
Ông Cảnh Vũ mắt hạnh nheo lại, quái dị nhìn hắn, khó có thể tưởng tượng được hắn có thể nói ra lời như vậy.
Dù sao Tạ Quyết sẽ không đến mức ngay cả việc riêng của hai người bọn họ cũng nói cho Lạc tiểu thế tử, còn nữa Tạ Quyết cũng không phải loại người miệng lưỡi trơn tru quen nói những lời êm tai dễ nghe, cho nên lời này chỉ có thể là chính hắn muốn nói.
Thấy hắn tựa hồ là thực tình chân ý, sắc mặt nàng hơi hoà hoãn, ngữ khí nhẹ nhàng nghiêm túc nói: “ Chàng không cần cho ta bất kỳ vật gì, cũng không cần cảm thấy ta thua thiệt, dù sao lúc trước kia không phải chàng cầu hôn, mà là Ông gia chúng ta ngỏ lời báo ân, trôi qua kém một chút cũng chẳng trách người khác được ”
“ Lại nói người cứu chàng là a cha ta, chàng cũng tại con đường hoạn lộ của cha giúp đỡ, phu thê chúng ta cũng không cần phải ân ái thâm tình gì, chỉ cần chung sống hoà thuận, cho nên...!”.
Quay đầu mắt nhìn đống đồ trên mặt, thản nhiên nói: “ Quả thực không cần thiết đưa những vật này ”
Nghe vậy, Tạ Quyết cằm cảm giác bị kéo căng, tiếp theo mắt nhìn hộp gấm trên mặt bàn, yên lặng mấy giây, mở miệng nói: “ Lễ đã đưa đến trên tay nàng, thì đó là của nàng, nàng không muốn thu, vẫn có thể mang đi tặng người khác, ta đều không có ý kiến ”
Không đợi nàng cự tuyệt, quay người đi vào phòng trong, nhưng đi qua cửa ngăn, bước chân hắn vẫn là dừng lại, thấp giọng nói: “ Trâm châu kia rất hợp với nàng, không ngại trước mang thử rồi hãy nói ”
Dứt lời, mới cất bước vào phòng trong.
Ông Cảnh Vũ nhìn thấy hắn đi tìm y phục, cách một tầng bình phong, mơ hồ có thể thấy được thân thể cường tráng.
Nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía hộp trâm châu trên mặt bàn.
Một lát sau, Tạ Quyết đổi một thân cẩm y vân phong đi ra, nhìn về phía thê tử đang nhìn sổ sách, nói: “ Ta phải đi ra ngoài một chuyến ”
Ông Cảnh Vũ nhớ tới việc khác, nhìn về phía hắn: “ Đúng rồi, mấy ngày nay Võ Tích đến phủ, nói muốn cẩn thận hỏi Uyển nương một số việc đêm hôm đó, ta không để cho hắn gặp, chỉ kêu người giúp hắn hỏi.
Ta để Uyển nương tìm một cái lý do lấy lệ, nói là quá mức sợ hãi, nhớ không được rõ ràng lắm ”
Tạ Quyết trầm ngâm hai giây, gật đầu: “ Tốt, ta hiểu rồi ”
Ông Cảnh Vũ lại quay đầu tiếp tục nhìn sổ sách.
Tạ Quyết nhìn kỹ nàng một chút, sau đó mới quay người rời phòng.
Tạ Quyết từ trong phòng đi ra, đến sát vách ở nhìn Lan ca nhi vẫn còn đang ngủ say, mới đi phòng thu chi lấy bạc.
Hôm nay mua son phấn bột nước cùng trâm châu, tốn mất gần một trăm lượng bạc, trên người hắn cũng không có mang đủ bạc theo, vẫn là Lạc Quân cho hắn mượn.
Lạc Quân tại bên ngoài đi dạo một vòng mới hồi phủ.
Chân trước mới trở về trong phủ, chân sau liền nghe được hạ nhân truyền tin nói là Tạ hầu tới chơi.
Cũng không biết phương pháp của hắn có hiệu quả hay không, Lạc Quân hiếu kì, vội vàng để hạ nhân mời Tạ hầu đến viện Lạc Sảnh Tử ngồi trước.
Trở về phòng đổi một thân áo bào, liền vội đi chính sảnh.
Mới bước vào cửa liền vội hỏi: “ Tạ Quyết, biện pháp của ta như thế nào, khẳng định dùng được, hay là không...? ”
Chưa nói hết câu nhưng nhìn thấy Tạ Quyết đang mím chặt môi, mặt không biểu tình nhìn chính mình, Lạc Quân lời nói cũng tạm ngừng, chần chờ hỏi: " Chẳng lẽ...!Một chút tác dụng cũng không có? ”
Tạ Quyết đem túi tiền nặng trĩu đặt ở trên mặt bàn: “ Trả bạc ngươi cho ta mượn ”
Lạc Quân nhìn cũng không nhìn, nheo lại hai con ngươi: “ Nếu tẩu tử còn không có nguôi giận, đó chính là ngươi làm vẫn chưa đủ, đến tăng liều lượng có lẽ mới có tác dụng ”
Tạ Quyết suy nghĩ một chút.
Xác thực, đóng băng ba thước, không phải một ngày chi lạnh, khẳng định cũng không phải một hai ngày liền có thể nguôi ngoai.
Nhưng nghĩ tới hôm nay thê tử nói, lại giống như là một thân vũ lực đánh phải bông, hữu tâm vô lực.
Hắn đứng lên, nói: “ Bạc đã