Chủ Mẫu Hầu Phủ

56: Bị Ghét Bỏ


trước sau


“ Ta hống nàng ”
Chợt nghe Tạ Quyết nói câu này, Ông Cảnh Vũ bờ môi khẽ run, sắc mặt ngơ ngác.
Nàng tựa như nghe được Tạ Quyết nói —— hống nàng.
Hống ai?
Hống nàng?
Tạ Quyết ở một bên ngồi xuống, mắt nhìn lễ vật trên mặt bàn do Lạc Quân đưa ra kiến nghị chọn, lại giương mắt nhìn nàng: “ Không thích? ”
Trố mắt mấy giây sau, Ông Cảnh Vũ mắt nhìn đồ vật trên mặt bàn, suy đoán chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Quyết.
“ Là quân sư nào cho hầu gia chàng ra chủ ý này? ”
Trước đây thê tử kêu đều là "phu quân", bây giờ một tiếng "hầu gia", lạnh nhạt cực kỳ, cũng có chút nghe chói tai.
Dù nghe chói tai, cũng không thể làm gì được.
Nhớ tới lời Lạc Quân nói, nếu tẩu tử hỏi ai bảo hắn làm như vậy, liền phải cắn chết nói mình nghĩ ra.

Lạc Quân còn nói, là hắn chủ động hỏi cách muốn làm hoà với tẩu tử, cũng không thể tính là đang nói dối.
Suy nghĩ bất quá một giây, Tạ Quyết sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “ Ta biết nàng giận ta, nên liền nghĩ đến biện pháp để nàng nguôi giận ”
Tạ Quyết nói là thật, nhưng cũng không có nói rõ có hay không có người giúp đỡ hắn.
Tạ Quyết người này gương mặt kia quá mức đứng đắn, đứng đắn đến mức để cho người ta nhìn không ra lời hắn nói là thật hay giả.
Giây lát sau, Ông Cảnh Vũ mắt nhìn son phấn trên mặt bàn, cầm lên một hộp cẩn thận liếc mắt nhìn, thấy được trên cái hộp có ấn ký hoa mai.
Suy nghĩ một chút, buông xuống hộp son phấn, lại đem trâm châu lấy ra cẩn thận ngắm nhìn, mắt lại nhìn hộp gấm.
“ Hoa Phán Đình tiệm son phấn bột nước, Châu Thúy Các tiệm châu thoa ”.

Giương mắt nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “ Hai cửa tiệm này, là nơi các cô nương trẻ tuổi ở Kim Đô hay đến mua nhất, ta cũng không biết hầu gia cũng đối những chuyện này hiểu rõ như vậy ”
Tạ Quyết biết không gạt được, thở dài một hơi chi tiết nói: “ Tiểu thế tử của Tân An quận vương cũng ở trong quân, hắn là tên phóng túng chơi bời, ta cũng hỏi hắn vài câu ”

Ông Cảnh Vũ đem son phấn bột nước thả vào trong hộp, nhẹ "a" một tiếng.
Tăng thêm một năm trở về, đều làm phu thê hơn bốn, nàng còn có thể không biết được hắn như nào?
Tạ Quyết ho nhẹ một tiếng, nói: “ Trâm châu là ta chọn”
Ông Cảnh Vũ nhìn thoáng qua trâm châu, xác thực rất tinh mỹ, ánh mắt nhìn cũng khá tốt.
Nhưng vẫn đóng lại cái nắp, ngữ điệu lãnh đạm lại nhẹ nhàng nói: “ Vô công bất thụ lộc, hầu gia vẫn là thu lại ”
Tạ Quyết theo đó mà nói: “ Về sau sự tình cũng là ta gây nên, nàng cũng là bởi vì vậy mới chịu nhiều ủy khuất, ta vẫn là hi vọng nàng một ngày nào đó có thể buông xuống khúc mắc, ta cũng không phải là muốn thái độ nàng đối với ta có chỗ cải biến, chỉ là muốn để nàng tháng ngày về sau trôi qua nhẹ nhõm thư thái hơn ”
Ông Cảnh Vũ mắt hạnh nheo lại, quái dị nhìn hắn, khó có thể tưởng tượng được hắn có thể nói ra lời như vậy.
Dù sao Tạ Quyết sẽ không đến mức ngay cả việc riêng của hai người bọn họ cũng nói cho Lạc tiểu thế tử, còn nữa Tạ Quyết cũng không phải loại người miệng lưỡi trơn tru quen nói những lời êm tai dễ nghe, cho nên lời này chỉ có thể là chính hắn muốn nói.
Thấy hắn tựa hồ là thực tình chân ý, sắc mặt nàng hơi hoà hoãn, ngữ khí nhẹ nhàng nghiêm túc nói: “ Chàng không cần cho ta bất kỳ vật gì, cũng không cần cảm thấy ta thua thiệt, dù sao lúc trước kia không phải chàng cầu hôn, mà là Ông gia chúng ta ngỏ lời báo ân, trôi qua kém một chút cũng chẳng trách người khác được ”
“ Lại nói người cứu chàng là a cha ta, chàng cũng tại con đường hoạn lộ của cha giúp đỡ, phu thê chúng ta cũng không cần phải ân ái thâm tình gì, chỉ cần chung sống hoà thuận, cho nên...!”.

Quay đầu mắt nhìn đống đồ trên mặt, thản nhiên nói: “ Quả thực không cần thiết đưa những vật này ”
Nghe vậy, Tạ Quyết cằm cảm giác bị kéo căng, tiếp theo mắt nhìn hộp gấm trên mặt bàn, yên lặng mấy giây, mở miệng nói: “ Lễ đã đưa đến trên tay nàng, thì đó là của nàng, nàng không muốn thu, vẫn có thể mang đi tặng người khác, ta đều không có ý kiến ”
Không đợi nàng cự tuyệt, quay người đi vào phòng trong, nhưng đi qua cửa ngăn, bước chân hắn vẫn là dừng lại, thấp giọng nói: “ Trâm châu kia rất hợp với nàng, không ngại trước mang thử rồi hãy nói ”
Dứt lời, mới cất bước vào phòng trong.
Ông Cảnh Vũ nhìn thấy hắn đi tìm y phục, cách một tầng bình phong, mơ hồ có thể thấy được thân thể cường tráng.
Nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía hộp trâm châu trên mặt bàn.
Một lát sau, Tạ Quyết đổi một thân cẩm y vân phong đi ra, nhìn về phía thê tử đang nhìn sổ sách, nói: “ Ta phải đi ra ngoài một chuyến ”
Ông Cảnh Vũ nhớ tới việc khác, nhìn về phía hắn: “ Đúng rồi, mấy ngày nay Võ Tích đến phủ, nói muốn cẩn thận hỏi Uyển nương một số việc đêm hôm đó, ta không để cho hắn gặp, chỉ kêu người giúp hắn hỏi.

Ta để Uyển nương tìm một cái lý do lấy lệ, nói là quá mức sợ hãi, nhớ không được rõ ràng lắm ”
Tạ Quyết trầm ngâm hai giây, gật đầu: “ Tốt, ta hiểu rồi ”

Ông Cảnh Vũ lại quay đầu tiếp tục nhìn sổ sách.
Tạ Quyết nhìn kỹ nàng một chút, sau đó mới quay người rời phòng.
Tạ Quyết từ trong phòng đi ra, đến sát vách ở nhìn Lan ca nhi vẫn còn đang ngủ say, mới đi phòng thu chi lấy bạc.
Hôm nay mua son phấn bột nước cùng trâm châu, tốn mất gần một trăm lượng bạc, trên người hắn cũng không có mang đủ bạc theo, vẫn là Lạc Quân cho hắn mượn.
Lạc Quân tại bên ngoài đi dạo một vòng mới hồi phủ.
Chân trước mới trở về trong phủ, chân sau liền nghe được hạ nhân truyền tin nói là Tạ hầu tới chơi.
Cũng không biết phương pháp của hắn có hiệu quả hay không, Lạc Quân hiếu kì, vội vàng để hạ nhân mời Tạ hầu đến viện Lạc Sảnh Tử ngồi trước.
Trở về phòng đổi một thân áo bào, liền vội đi chính sảnh.
Mới bước vào cửa liền vội hỏi: “ Tạ Quyết, biện pháp của ta như thế nào, khẳng định dùng được, hay là không...? ”
Chưa nói hết câu nhưng nhìn thấy Tạ Quyết đang mím chặt môi, mặt không biểu tình nhìn chính mình, Lạc Quân lời nói cũng tạm ngừng, chần chờ hỏi: " Chẳng lẽ...!Một chút tác dụng cũng không có? ”
Tạ Quyết đem túi tiền nặng trĩu đặt ở trên mặt bàn: “ Trả bạc ngươi cho ta mượn ”
Lạc Quân nhìn cũng không nhìn, nheo lại hai con ngươi: “ Nếu tẩu tử còn không có nguôi giận, đó chính là ngươi làm vẫn chưa đủ, đến tăng liều lượng có lẽ mới có tác dụng ”
Tạ Quyết suy nghĩ một chút.
Xác thực, đóng băng ba thước, không phải một ngày chi lạnh, khẳng định cũng không phải một hai ngày liền có thể nguôi ngoai.
Nhưng nghĩ tới hôm nay thê tử nói, lại giống như là một thân vũ lực đánh phải bông, hữu tâm vô lực.
Hắn đứng lên, nói: “ Bạc đã

đưa tới, ta liền đi về trước ”
“ Ngươi thật cũng chỉ đến để đưa bạc? ” Lạc Quân kinh ngạc nói.
Tạ Quyết liếc hắn một chút, nhàn nhạt nói: “ Ta không thích thiếu bạc người khác ”
Lạc Quân đứng dậy: “ Thật sự là trả bạc thì chỉ cần sai người đưa tới là được, ngươi cần gì phí sức đi một chuyến ”
Nghĩ nghĩ, lại nói: “ Tới đều đã tới, không bằng ở lại uống hai chén rượu ”
Tại lúc Tạ Quyết đang muốn mở miệng nói "Không cần", Lạc Quân lại nói: “ Ta đối n
với tâm tư nữ tử hiểu biết so với những người khác nhiều hơn, chúng ta vừa uống rượu lại cẩn thận nói một chút ”

Lạc tiểu quận vương so với những tên cùng tuổi ăn chơi không bằng, nhưng so với đám nam tử như Tạ Quyết thì chỉ có hơn chứ không kém.
Vĩnh Ninh hầu lấy vợ sinh con thì không thèm nói đến, tại đám người trạc tuổi lại cực nổi bật, không có mấy người có thể ở tuổi của hắn được thánh nhân tán dương.
Lạc tiểu quận vương hồi còn bé chơi khá thân với Tạ Quyết, quả thực vừa hận vừa khen, lại cũng không thể không tán đồng ý kiến của phụ thân.
Nghe nhiều, dần dà hắn cũng liền nghĩ không có thứ gì có thể quật ngã được Tạ Quyết.
Hiện tại Tạ Quyết rốt cục cũng có kết quả này, vậy mà lại là chuyện liên quan đến nữ nhân, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt?
Lạc Quân thịnh tình lưu Tạ Quyết lại, nói cho hắn cách dỗ tẩu tử.
Tạ Quyết suy nghĩ một lát, vẫn là lưu lại.
*
Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi liếc nhìn sắc trời ngoài phòng, suy nghĩ không biết khi nào Tạ Quyết mới trở về.
Nghĩ nghĩ, cũng không có để hạ nhân lưu phần cơm cho hắn.
Thẳng đến khi hạ nhân đem Lan ca nhi ôm đi tắm, Tạ Quyết mới trở về.
Một thân mùi rượu, cũng không biết đi uống rượu ở đâu, uống đến say khướt, vẫn là Đông Mặc Tây Lâm đỡ hắn trở về phòng.
Nàng nhìn hai người đem Tạ Quyết đặt xuống giường, hỏi: “ Hầu gia đi đâu về? ”
Đông Mặc nói: “ Hôm nay hầu gia đi Tân An quận vương phủ, cùng tiểu quận vương uống rượu ”
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ nhìn về phía Tạ Quyết trên giường, suy nghĩ có phải hay không nàng quá hạ mặt của hắn, cho nên trong lòng hắn buồn bực, từ đó mượn rượu giải sầu?
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên liền lập tức bị bác bỏ.
Ai cũng có khả năng mượn rượu giải sầu, riêng Tạ Quyết tuyệt không có khả năng.
Hắn năng lực chịu đựng rất mạnh.
Lúc trước biết nàng là từ tương lai trở về, đều tiếp nhận đến cực nhanh, bây giờ lại không có khả năng chỉ bởi vì nàng lạnh nhạt hắn mấy lần liền không chịu nổi.
Đuổi Đông Mặc cùng Tây Lâm đi, Minh Nguyệt cũng đưa nước nóng tới.
Cho người lui ra, Ông Cảnh Vũ lau mặt cho Tạ Quyết, đang muốn đem ngoại bào trên người hắn bỏ xuống, cổ tay bỗng nhiên bị bắt lấy, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, bỗng nhiên bị kéo một cái, cả người đều ngã lên người Tạ Quyết.
Có lẽ là đụng vào lồng Tạ Quyết, nghe thấy hắn rên khẽ một tiếng.
Ông Cảnh Vũ vội vàng ngẩng đầu trừng hắn: “ Chàng muốn làm gì? ”
Đối diện với ánh mắt chứa đầy mâu thuẫn của Tạ Quyết, trong phút chốc có chút sững sờ.
Tạ Quyết ánh mắt nhu hòa lại thâm trầm, nồng đậm sự áy náy.
Tạ Quyết giơ tay lên, ôn nhu đem mấy lọn tóc trên trán nàng vén ra sau tai, sau đó trầm thấp mở miệng: “ Thật xin lỗi, A Vũ, là ta nuốt lời ”

Ông Cảnh Vũ lại lâm vào mơ hồ.
Hắn làm sao lại xin lỗi nàng?
Trong lời nói hắn nuốt lời là có ý tứ gì?
Ngay tại lúc Ông Cảnh Vũ đang suy nghĩ, Tạ Quyết bỗng nhiên giữ chặt eo nàng, tiếp theo trong chớp mắt đột nhiên quay người, đem nàng ép xuống dưới thân.
Ông Cảnh Vũ:...
Chẳng biết tại sao lại chợt nhớ tới lúc chuẩn bị rời khỏi Vân huyện, hắn cũng giống lúc này uống say.
Mới nhớ tới đây, hắn lại hướng phía môi của nàng hôn một cái, vừa vội lại vừa mãnh liệt.
Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên chấn động, nhưng lập tức bị mùi rượu trong miệng hắn hun, nàng nửa điểm tâm tư cũng đều không có, hiện tại chỉ muốn đem hắn đẩy ra.
Ông Cảnh Vũ dùng sức đẩy hắn, lực đạo không chút nào xê dịch được người, nàng lúc này chỉ hung hăng dùng sức bóp lấy bên eo cứng rắn của hắn.
Tạ Quyết bị đau dừng lại, có lẽ là do uống nhiều rượu, cặp mắt kia giống như bao trùm một tầng sương mù, lại có mấy phần mờ mịt mông lung.
Dù là uống đến không ít, nhưng khi nhìn đến người thân người, đều hiểu nàng muốn mắng hắn.
Tạ Quyết không suy nghĩ quá nhiều, nàng trước đó đã nói qua về việc nàng không muốn, hắn liền không thể ép buộc nàng.
Hắn lại là say đến quên mất, cho nên bây giờ cũng không có tiếp tục nữa.
Ông Cảnh Vũ lập tức bịt lại mũi, trừng hắn: “ Thối chết, chàng nếu không tắm rửa sạch sẽ, đừng nghĩ lại gần ta ”
Nói xong dùng sức đẩy hắn.
Cái gì mà phong hoa tuyệt đại, còn không phải phàm phu tục tử ủ rượu.

Rượu vừa đến trong dạ dày, trải qua lên men đều có thể đem người ta hun chết!
Tạ Quyết vốn tưởng sẽ bị mắng chửi, không nghĩ đến lại bị nàng ghét bỏ.

Men say còn đó, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Thừa dịp Tạ Quyết còn đang trố mắt nhìn, Ông Cảnh Vũ vội vàng thoát khỏi người hắn, sợ hắn lại kéo mình lại, mau mau lui lại mấy bước.
Nhìn về phía Tạ Quyết vì say rượu mà phản ứng chậm, Ông Cảnh Vũ nói: “ Chàng nhanh đi ngâm nước nóng ”
Nói xong ghét bỏ lau miệng, quay đầu liền ra khỏi phòng, dự định đi uống ngụm nước rửa đi nước bọt của hắn, cùng mùi rượu nồng đậm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện