Sắc trời dần sáng, trên sông sương mù dày đặc, Kim giáo úy phái người đi điều tra những người còn lại.
Theo người chèo thuyền nói, bọn hắn đại khái thuận theo đường sông tìm kiếm cứu binh, ước chừng thuận dòng cũng tầm một canh giờ.
Bọn hắn tối hôm qua liền tại phụ cận bờ sông ngừng thuyền, đề phòng kỹ lưỡng.
Ước chừng khoảng một canh giờ rưỡi, Đông Mặc đến gõ cửa, nói là người đi điều tra đã trở về.
Tạ Quyết mắt nhìn thê tử đang trang điểm, để sách xuống dưới, hướng bên ngoài đi đến.
Mở cửa phòng ra, từ trong phòng đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng liền cùng Đông Mặc đi đến đầu thuyền.
Vào buồng nhỏ, người đi điều tra tin tức liền hướng phía Tạ Quyết chắp tay: “ Hầu gia ”
Tạ Quyết đi đến trước bàn ngồi xuống, hỏi: “ Tình huống như thế nào? ”
Người đi đầu trả lời: “ Xác thực có một chiếc thuyền bị thủy tặc cướp sạch, trên thuyền có một số thi thể, không có người sống sót.
Người còn sống có thể đã bị bắt đi, thuộc hạ phái hai người lần theo dấu vết, vô luận cho tra được tin tức gì hay không, đều định hai ngày sau tại Lâm An huyện tụ hợp ”
Tạ Quyết trầm ngâm một hồi, hỏi Kim giáo úy: “ Cặp tỷ đệ cùng người chèo thuyền tối hôm qua có hành động gì đáng ngờ không? ”
Kim giáo úy nói: “ Thuyền phu ngược lại là an phận, tỷ đệ kia lại một mực cầu chúng ta phái người đi cứu phụ thân bọn họ, nhìn cũng không ra mánh khóe ”
Cặp tỷ đệ nhìn là biết con cái nhà giàu, vô luận là bộ dạng, hay cử chỉ nhấc tay chân đều không có chỗ nào không đúng.
Tạ Quyết gật đầu, hỏi: “ Khi nào có thể tới Lâm An huyện? ”
Kim giáo úy: “ Nhanh nhất cũng phải đến sáng mai ”
Tạ Quyết suy tư một chút, cùng Kim giáo úy nói: “ Từ chuồng ngựa trên thuyền chọn lấy hai con ngựa, phái hai người đi đường bộ ra roi thúc ngựa đi Lâm An huyện báo quan.
Mặt khác, tiếp tục nhìn chằm chằm những người kia ”
Kim giáo úy cúi đầu ứng "tuân lệnh".
*
Ông Cảnh Vũ mặc váy ngắn màu xanh nhạt từ trong phòng đi ra, hít thở bầu không khí cùng gió mát.
Mới đi tới gần đầu tàu, đã thấy thủ hộ đi điều tra tin tức trở về.
Xem bọn hắn một bộ dạng lo lắng, nàng cảm thấy khả năng thật là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tỷ đệ kia là người Nhạc Châu, họ Tô.
Tướng sĩ hướng Ông Cảnh Vũ nhìn lại, Tô gia tỷ đệ hai người cũng lần theo ánh mắt của hắn nhìn qua.
Đêm qua ánh nến lờ mờ, nhưng tỷ đệ bọn họ đều biết được bên cạnh đại nhân có nữ tử, một chút suy đoán liền biết đây là thê tử của đại nhân.
Tô cô nương vội vàng vén váy bước nhanh tới, dừng lại cách mấy bước, khẽ phúc thân: “ Dân nữ gặp qua phu nhân ”
Lễ nghĩa đúng là kiểu của đại gia khuê tú.
Ông Cảnh Vũ gật đầu một chút.
Sau khi hành lễ, Tô cô nương sắc mặt vội vàng mà nói: “ Dân nữ nghe nói trên thuyền không tìm thấy phụ thân, dân nữ lường trước phụ thân nhất định là bị bắt đi rồi, còn xin phu nhân giúp tỷ đệ chúng ta ở trước mặt đại nhân nói chuyện, đi cứu phụ thân dân nữ! ”
Ông Cảnh Vũ mềm giọng khuyên: “ Tô cô nương chớ lo lắng, phu quân ta sẽ không mặc kệ ngồi nhìn ”
Nói, nhìn về phía phía nam hài tám chín tuổi phía sau nàng ta, nàng đối mắt nhìn nam hài kia, nam hài lập tức thu hồi ánh mắt trốn đến sau lưng ỷ tỷ của hắn.
Chẳng biết tại sao, Ông Cảnh Vũ cảm thấy nam hài này mới vừa rồi tựa hồ đang nhìn chằm chằm nàng, nhưng thấy hắn bày một bộ dạng xấu hổ, cũng không có hỏi tới.
Lại nhìn qua Tô cô nương, sắc mặt ôn hòa nói: “ Trước đi dùng chút đồ ăn sáng, rất nhanh liền sẽ có tin tức tốt ”
Nàng lời này vừa mới nói xong, sau lưng liền truyền đến thanh âm Tạ Quyết: “ Sáng mai là đến Lâm An huyện, ta sẽ để cho người đưa các ngươi đến Lâm An huyện huyện nha, các ngươi liền tại đó chờ tin tức phụ thân các ngươi ”
Tô cô nương sững sờ: “ Đại nhân chẳng lẽ muốn mặc kệ sao? ”
Tạ Quyết đánh mắt nhìn hai tỷ đệ bọn hắn một chút, thản nhiên nói: “ Tự sẽ có người quản ”
Dứt lời, nhìn về phía Ông Cảnh Vũ bên cạnh Minh Nguyệt, phân phó: “ Đưa tỷ đệ bọn hắn trở về phòng, nếu không có chuyện gì chớ có đi loạn trên thuyền ”
Tô cô nương nghe được muốn đuổi khách, nguyên bản sắc mặt tiều tụy lại càng thêm tái đi.
Nàng ta tựa hồ biết được tỷ đệ bọn họ làm cho người ta không vui, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “ Thật có lỗi, tiểu nữ cùng đệ đệ cũng là lo lắng cho phụ thân, cho nên đối với đại nhân cùng phu nhân có mạo phạm ”
Tạ Quyết nhẹ gật đầu, sau đó mắt nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt hiểu ý, tiến lên làm ra tư thế mời, khách khí nói: “ Hai người còn xin trở về phòng ”
Tỷ đệ hai người thấy không cách nào thuyết phục được người khác, thần sắc tang thương đi qua người Tạ Quyết vào trong thuyền.
Đi vào lan can thuyền, Tô gia đệ đệ quay lại hướng mắt nhìn thân ảnh màu xanh nhạt kia, nhìn mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt.
Cặp tỷ đệ rời đi, Ông Cảnh Vũ đi tới dựa vào lan can hóng gió.
Tạ Quyết đứng ở nàng bên cạnh, nàng hỏi: “ Chúng ta phải trì hoãn bao lâu? ”
“ Nhiều nhất hai ngày ”
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ chuyển mắt nhìn về phía hắn: “ Thật không phái người đi cứu? ”
Tạ Quyết trầm mặc một chút, nhìn về phía mặt sông, thản nhiên nói: “ Chúng ta vốn là hồi Vân huyện, đối với phụ cận sông vực cùng những thủy tặc không có nửa điểm nắm bắt, trong đoạn thời gian này tùy tiện phái người đi cứu viện, một là sợ đánh rắn động cỏ, hai là sẽ tạo thêm càng nhiều gánh nặng, càng không có cách nào cứu vãn tổn thất ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Quyết hơi nhíu mày: “ Vì sao nàng lại nhìn ta? ”
Ông Cảnh Vũ: “ Đột nhiên cảm giác ta kỳ thật cũng không hiểu rõ chàng ”
Nàng cùng hắn làm phu thê mấy năm, lẫn nhau tựa như đã không còn như xưa.
Hắn không biết nàng ở hậu trạch gian khổ như nào, nàng cũng không biết hắn ở bên ngoài phàm là có một chút sơ sẩy, khả năng đều sẽ khiến chúng tướng sĩ vì thế mà bỏ mạng.
Nghe nói như thế, cặp mắt đen của Tạ Quyết khóa chặt lại nàng, trầm mặc mở miệng: “ Vậy thì chúng ta lại một lần nữa hiểu rõ về nhau ”
Tạ Quyết đứng ở mũi thuyền, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí độ trầm ổn, trên mặt dù anh tuấn nhưng vẫn không có chút biểu tình gì, cặp mắt đen phá lệ thâm trầm nghiêm túc.
"Một lần nữa hiểu rõ về nhau", lời này lọt vào trong tai, Ông Cảnh Vũ trong nháy mắt trố mắt.
Hắn nói lời này tựa hồ là nói cho nàng cùng nghe, bọn họ mặc kệ quá khứ như nào, liền chỉ quản chuyện tương lai là được.
Nhưng mà, Ông Cảnh Vũ đã một lần vươn tay ra, sao có thể có thể dễ dàng vươn ra lần thứ hai?
Nàng cười một tiếng, nói: “ Sau này hãy nói chuyện này đi, nơi này gió có chút lạnh, ta vẫn là về phòng trước ”
Nói, nàng chuyển thân, quay trở về trong thuyền.
Tạ Quyết nhìn qua nàng bóng lưng nàng dần biến mất, không nói gì thêm, quay đầu lại lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mặt sông.
*
Sắc trời dần tối, bóng Minh Nguyệt lơ lửng ở trên mặt sông, tựa hồ như là đi theo thuyền lớn mà đi.
Tạ Quyết trên thuyền quan sát một vòng mặt sông, đang định trở về phòng, Tô gia cô nương vốn dĩ không nên đi loạn đang từ trong thuyền chậm rãi mà đi.
Bắt gặp Tạ Quyết, vội vàng hạ thấp người hành lễ: “ Dân nữ gặp qua đại nhân ”
Tạ Quyết "ân" một tiếng, đang muốn rời đi, Tô cô nương vội vàng hô: “ Xin đại nhân dừng bước ”
Tạ Quyết nhìn về phía nàng ta, lãnh đạm nói: “ Có chuyện gì? ”
Tô cô nương xấu hổ một chút, sau đó ôn nhu hỏi: “ Đại nhân có ân cứu giúp, dân nữ không có