Edit: anh Dờ
Cho đến khi kết thúc buổi tọa đàm, đám sinh viên vẫn còn bừng bừng phấn khích.
Phấn khích! Cực kỳ phấn khích!
Quý nam thần trong lòng các cô gái thế mà lại là sếp tổng của A Uyển, chuyện này khiến người ta không thể ngồi yên được. Dù từ đầu tới cuối Quý Hoài không nói gì nhiều nhưng bên dưới vẫn hỏi han rất nhiệt tình, không để Quý Hoài ngơi nghỉ.
"Quý học trưởng, A Uyển còn tuyển dụng không, cậu xem tôi được không? Vào làm gác cửa cũng được á." Cô gái vừa dứt lời, đám đông lập tức hùa theo tán đồng.
"Có thiếu lao công quét rác không? Loại đã từng học đại học ấy."
Quý Hoài buồn cười, cậu đứng trên sân khấu, dáng người cao ráo, dung nhan như ngọc, vừa là học trưởng của bọn họ, lại vừa là một doanh nhân thành đạt mà bọn họ kính nể.
Quý Hoài cười nói: "Các cô gái xinh đẹp thế này mà phải tới làm việc nặng sao, tôi không đành lòng."
Lời này vừa nói ra, bên dưới hú hét điên cuồng.
Lúc kết thúc, Quý Hoài bị giữ lại chụp ảnh kỉ niệm, mắt thấy không định thả cậu về. Thư ký hiệu trưởng và mấy giáo sư thấy thế thì dở khóc dở cười đuổi đám học sinh đi.
"Về đi về đi, Quý Hoài sau này vẫn ở trường chứ đi đâu? Đến lúc đó tha hồ mà chụp." Thư ký hiệu trưởng vừa nói vậy, Quý Hoài liền cảm thấy cuộc sống đại học sau này của mình có vẻ không sáng sủa lắm.
Quý Hoài vất vả thoát ra, lại thấy chú Mặc chưa đi ra. Cậu trốn vào một góc vắng người nhắn tin cho chú Mặc, nói là cậu ở đây đợi hắn.
Chưa thấy Giang Tử Mặc đâu nhưng đã thấy Đỗ Doanh Doanh tới, cô đi đến trước mặt cậu, ánh mắt phức tạp nhìn Quý Hoài.
Quý Hoài nói: "Đỗ học tỷ có chuyện gì không ạ?"
Đỗ Doanh Doanh không nói gì, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt ầng ậng chực trào, cô nghẹn ngào nói: "Chị thật sự thích em, cho dù em không phải là.... thì chị vẫn thích em."
Cô thật lòng thích Quý Hoài, trước kia nghĩ Quý Hoài là chàng sinh viên nghèo mồ côi cha mẹ cô đã thích cậu rồi, hiện tại Quý Hoài là sếp tổng của A Uyển, cô vẫn thích cậu. Cô biết rằng trước kia có thể dựa vào xuất thân của mình để theo đuổi Quý Hoài, kiêu ngạo mà thích Quý Hoài. Nhưng lúc đó Quý Hoài đã không thích cô, bây giờ cậu là ông chủ A Uyển, lại càng không có khả năng để cô vào mắt.
Tất cả những gì cô cảm thấy tự hào trước mặt Quý Hoài đều không còn, nước mắt trào ra, tí tách rơi xuống từng giọt.
"Em thật sự thích con trai sao? Chị... chị không được sao?"
"Thực sự xin lỗi." Quý Hoài nói.
Đỗ Doanh Doanh cúi đầu nghẹn ngào khóc, Quý Hoài muốn an ủi lại không biết nên nói gì, cuối cùng quyết định im lặng là vàng.
Một lát sau, Đỗ Doanh Doanh sụt sịt lau nước mắt, ngẩng đầu lên mà mắt vẫn còn đỏ.
"Chị có thể ôm em một chút được không?"
Quý Hoài mở vòng tay ra, Đỗ Doanh Doanh liền dựa lại gần. Đúng lúc Giang Tử Mặc đi tới, hắn dừng lại cách Quý Hoài vài bước, cười như không cười nhìn Quý Hoài.
Quý Hoài há miệng muốn giải thích nhưng chẳng biết nên nói gì, Đỗ Doanh Doanh vẫn vùi trong ngực cậu mà khóc, Quý Hoài đành vỗ vỗ vai an ủi cô.
Một lúc sau, Đỗ Doanh Doanh buông tay ra, lùi lại nhìn Quý Hoài, cậu miễn cưỡng cười.
"Quý Hoài, nếu chị gặp em sớm hơn thì có phải đã khác rồi hay không?"
Quý Hoài cười không đáp, chỉ nói: "Chị về đi thôi."
Đỗ Doanh Doanh cười khổ rồi xoay người ra về. Lúc quay mặt lại thì thấy Giang Tử Mặc, cô xấu hổ cười một chút, ngập ngừng giải thích: "Em với Quý Hoài không có gì đâu, chỉ là...."
"Tôi biết." Giang Tử Mặc cười, ngắt lời cô.
Đỗ Doanh Doanh nhìn hắn một lúc rồi rời đi.
"Chú Mặc." Quý Hoài chột dạ đi qua chỗ Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc chống tay ôm khóe miệng nhìn Quý Hoài: "Cho dù cô ấy gặp em sớm hơn cũng vô dụng, chỉ cần tôi xuất hiện thì em chính là của tôi."
Quý Hoài cười bám lấy tay hắn: "Em biết, vốn người em gặp gỡ chính là anh mà. Chúng ta về nhé?"
"Ừm." Giang Tử Mặc gật đầu.
Buổi tọa đàm khi nãy vừa bắt đầu là đã có người đăng lên diễn đàn, tin tức Quý Hoài là tổng tài A Uyển đã bùng nổ trên đó. Những người lén bán vé cho người ngoài trường đều tiếc đứt ruột vì không đi.
Truyền thông biết được tin tức thì truy cập diễn đàn Kinh Đại lấy hình ảnh, tin tức về Quý Hoài lập tức lên hot search.
Lúc Quý Hoài nhìn thấy những thứ này thì sâu sắc cảm thấy đã bị Giang Tử Mặc lừa.
Giang Tử Mặc nói: "Như vậy là tốt nhất, bây giờ ai cũng biết em là tổng tài A Uyển, em không muốn nuôi tôi cũng phải nuôi."
"Nhưng A Uyển là do anh sáng lập, em có thể làm nhân viên của anh cũng được mà, anh cứ trả tiền lương cho em là được."
Lòng Giang Tử Mặc ấm áp, đùa giỡn Quý Hoài: "Tôi phải trả bao nhiêu mới mời được em về làm? Hay là... trả lương theo ngày đi, thế nào?"
Quý Hoài thấy ánh mắt đùa cợt của hắn thì hiểu ra, cười nói: "Như vậy anh không lỗ chết à?"
"Em cảm thấy tôi sẽ chịu lỗ?" Giang Tử Mặc làm bộ kinh ngạc nhìn cậu.
"Đúng, anh sẽ lỗ đó. Đường đường là sếp sòng A Uyển lại phải phục vụ em mỗi ngày, anh lỗ vốn rồi."
"Phục vụ em? À..." Giang Tử Mặc khẽ cười, Giang Tử Mặc đè cậu xuống: "Nếu đã một đêm một lần thì đến lúc thu hồi vốn rồi."
Đêm nay Giang Tử Mặc đòi lại đủ vốn, có khi còn thừa. Hắn kéo Quý Hoài làm ở phòng khách rồi vào phòng ngủ, cuối cùng Quý Hoài bị làm tới mơ màng đầu óc, Giang Tử Mặc nói gì cũng gật đầu đồng ý.
Sáng tỉnh lại Quý Hoài vẫn còn sợ hãi, tối hôm qua làm loạn không biết đã đồng ý những gì, hỏi Giang Tử Mặc thì hắn không trả lời.
Tin tức bùng nổ trên mạng, còn Quý Hoài và Giang Tử Mặc thì làm tổ ở trong nhà. Lục Thất gọi điện đến chửi tung nóc, mấy ngày nay điện thoại liên tục gọi tới A Uyển, ngày nào cũng có phóng viên truyền thông tới chực chờ ở trước cửa công ty. Ngày nào đi làm cũng như đánh trận, khổ không để đâu cho hết.
Giang Tử Mặc đã nghe chuyện này rồi, hắn nói với Quý Hoài: "Vậy chuyển A Uyển lên thủ đô đi. Còn nữa, tôi đưa em tới chỗ này."
Giang Tử Mặc và Quý Hoài quay trở về Kim Thành, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi Giang Tử Mặc dẫn cậu tới một nghĩa trang. Quý Hoài tới nơi liền đoán ra, quả nhiên Giang Tử Mặc dùng lại trước hai ngôi mộ.
Trên hai
ngôi mộ có khắc chữ "Giang Bân" và "Đào Uyển".
Nghĩa trang rất tĩnh lặng, không khí yên ả.
Giang Tử Mặc nói: "Ba, mẹ, con mang người về cho ba mẹ xem."
Quý Hoài nhìn ảnh chụp trên bia mộ, bỗng nhiên thấy hồi hộp. Cậu thẳng lưng lên, luống cuống đứng cho ngay ngắn.
Giang Tử Mặc nắm tay cậu, thấy Quý Hoài như vậy thì buồn cười: "Hồi hộp sao? Con dâu xấu vẫn phải ra mắt ba mẹ chồng thôi."
"Xấu đâu mà xấu?" Quý Hoài kéo vạt áo, lại thẳng lưng lên.
Giang Tử Mặc bóp mặt cậu, cười nói: "Xấu thì không xấu, nhưng mà ngốc." Rất ngốc rất đần, nếu không có hắn ở bên cạnh thì làm sao đây.
Quý Hoài gạt tay hắn ra, nhìn hai bức ảnh chụp mà đỏ mặt lên: "Anh nghiêm túc tý đi."
Giang Tử Mặc phì cười rồi kéo Quý Hoài đi. Quý Hoài sửng sốt, nắm chặt tay Giang Tử Mặc chạy theo hắn, "Chú Mặc, anh còn chưa giới thiệu mà..."
Đã ra tận mộ rồi, ba mẹ Giang Tử Mặc đều ở đó mà hắn lại không nói gì cả. Ít ra cũng phải giới thiệu một chút chứ, kiểu đây là bạn trai con, hoặc là đây là... chồng con.
"Đã giới thiệu lâu rồi."
"Lúc nào? Anh đã nói gì đâu, lỡ hai bác không biết thì sao?"
Giang Tử Mặc kéo cậu lên xe, Quý Hoài không vui mím môi bắt đầu dỗi.
Giang Tử Mặc thấy thế thì cười, không giải thích mà lái xe về nhà luôn. Bây giờ cả sơn trang đều là nhà của họ, cả phía sau núi cũng là của họ. Lúc xuống xe, Lục Thất và Vương Văn Bân đã tới.
"Hoài thiếu gia cậu xem cậu đã làm gì đi! Mấy ngày nay anh của cậu gầy rồi! Gầy mất rồi!" Lục Thất oán giận.
"Lỗi em." Quý Hoài đành nói.
Nghe vậy Lục Thất mới bớt bực đi một chút, Vương Văn Bân ngồi trên sofa chơi game, anh liền ra chơi cùng, một lúc sau đã nghe tiếng hai người chí chóe. Nhưng chỉ lát sau lại ngồi xuống cạnh nhau đánh ván tiếp theo.
Giang Tử Mặc vào thư phòng còn Quý Hoài mở tủ lạnh xem tối nay ăn gì. Cậu vẫn còn đang nghĩ mãi chuyện Giang Tử Mặc không giới thiệu cậu, có lẽ cha mẹ chú Mặc hy vọng có một người con dâu dịu dàng hiền hậu chứ không phải một thằng con trai như cậu, cha mẹ chú Mặc liệu có thất vọng không?
Dù sao, cậu biết Giang Tử Mặc được cha mẹ cưng chiều vô cùng, lúc trước cậu từng nghe Lục Thất kể. Trước kia, khi bác Giang mới gây dựng sự nghiệp, lúc thành lập công ty liền khăng khăng đặt tên là A Uyển, lấy tên của bác Đào để đặt. Cuối cùng công ty nổi danh trên thị trường, bác Đào cảm thấy nghe không hay nên bác Giang mới đổi đi.
Mà lúc chú Mặc lập công ty cũng lấy tên là A Uyển, giống như là để kỷ niệm vậy, công ty nho nhỏ năm xưa của Giang Bân vẫn còn đó, một nhà ba người họ Giang vẫn còn đó.
Quý Hoài lắc lắc đầu gạt hết những suy nghĩ hỗn loạn đi. Cậu làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, bốn người ăn không hết. Cơm nước xong, Giang Tử Mặc kéo Quý Hoài đi không cho cậu rửa bát, sau đó đạp Lục Thất một cước bảo anh đi rửa.
"Ăn chờ uống chực, đi rửa bát nhanh."
Lục Thất khóc không ra nước mắt: "Nhà thì to như gì ấy, sao không mời giúp việc?"
"Đi mau." Giang Tử Mặc lại đạp anh một phát.
Quý Hoài nhìn bàn ăn hỗn độn, nghĩ tới Lục Thất chưa từng làm việc nhà, sao anh có thể xử lý nổi?
Giang Tử Mặc nói: "Tất nhiên là không phải do cậu ta làm rồi, kiểu gì cũng có người giúp."
Quả nhiên thấy Vương Văn Bân xắn tay áo đuổi Lục Thất ra ngoài, một mình thu dọn bát đĩa vào bếp rửa sạch.
Hai người ăn xong thì đi, Giang Tử Mặc cố ý đuổi khéo nhưng Lục Thất vẫn muốn ở lại, thế là bị Vương Văn Bân kéo ra ngoài.
Buổi tối còn có việc phải làm, ở lại làm gì? Bốn người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau không làm gì cả?
Lên giường tắt đèn, Quý Hoài trở mình mấy lần vẫn không ngủ được. Giang Tử Mặc vỗ vỗ cậu, hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?"
"Ngủ bây giờ đây."
Bỗng nhiên Giang Tử Mặc bật đèn lên, nhìn Quý Hoài hỏi: "Còn đang suy nghĩ chuyện ban sáng?"
"Không." Quý Hoài kéo chăn lên che mặt.
Giang Tử Mặc thở dài, quay mặt đi, như là hơi ngượng ngùng.
"Tôi đã giới thiệu lâu rồi, chắc là vào lúc em mười sáu mười bảy tuổi."
Quý Hoài kinh ngạc, khi đó bọn họ còn chưa chính thức ở bên nhau. Cậu nhớ rõ lúc ấy Giang Tử Mặc vẫn còn lúc nóng lúc lạnh, tính tình kỳ quái, lúc đó cậu rất sợ hắn.
"Cái ngày tôi để em vào nhà thì đã cho họ xem ảnh chụp của em rồi, chắn hẳn bọn họ rất vui."
Hắn cô đơn nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có người khiến cho linh hồn của hắn phục sinh, ba mẹ hẳn là cũng rất vui vẻ. Thế là sau đó, cứ cách một quãng thời gian hắn lại đem ảnh chụp Quý Hoài tới cho ba mẹ xem, Giang Tử Mặc ngồi bên cạnh hai ngôi mộ, thấp giọng kể chuyện cho họ nghe.
"Ba, mẹ. Hai người nhìn xem Quý Hoài lại cao lên rồi, đã đến môi con."
"Quý Hoài hôm nay vượt lớp, người con thích có giỏi không? Em ấy còn thi được hạng nhất, hạng nhất toàn khối."
"Quý Hoài đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi."
"Quý Hoài thi đỗ vào Kinh Đại, em ấy nói là quà tặng cho con, con thích lắm. Hai người có thích không?"
Những lời ấy đã sớm nói cho cha mẹ biết rồi, nhưng chuyện này hơi ngượng nên Giang Tử Mặc vẫn không nói ra. Nếu Quý Hoài không hỏi, có lẽ cả đời hắn cũng không cho cậu biết.
- --------------
Không biết có ai để ý không nhưng mộ của Giang Bân và Đào Uyển là mộ trống, không có di thể ;;^;; Đọc đoạn chú ngồi nói chuyện với ba mẹ mà thương chú quá, đời chú sẽ như ti vi đen trắng nếu không có Xẻo Hoài ;^;