Tác giả: Tứ Vị
Edit: Lyxciv
Hoắc Chính Nam nhìn thấy cậu như vậy cũng không tức giận, chuyện lần này thật sự là do gã đã làm sai, hiện tại gã phải nghĩ cách dỗ Lục Lạc Cẩm vui vẻ trở lại.
***
Buổi sáng ngày thứ ba, Hoắc Chính Nam ôm một con mèo xám trắng về nhà, gã cẩn thận đem mèo nhỏ đưa cho Lục Lạc Cẩm như lễ vật, dịu dàng nói với cậu: "Đừng giận anh nữa được không?"
Gã còn nhớ rõ Lục Lạc Cẩm đã từng nói, cậu muốn có một con mèo.
Hoắc Chính Nam lại không thích trong nhà nuôi chó mèo gì đó, gã cảm thấy chúng rất phiền, vốn dĩ lần đó vô tình nghe Lục Lạc Cẩm nói những lời này rồi cũng cho qua.
Nhưng thật sự lúc này gã không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, một mặt gã lại sợ Lục Lạc Cẩm thật sự sẽ làm liều, cuối cùng đành phải dùng chiêu này.
Mèo nhỏ màu xám trắng vô cùng đáng yêu, được Hoắc Chính Nam đặt ở trong một cái lồng màu hồng, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Lục Lạc Cẩm.
Vừa đến nhà mới, nó có vẻ vẫn chưa thích ứng kịp, càng giống như có chút sợ hãi, không ngừng kêu meow meow.
Lục Lạc Cẩm lập tức bị mềm lòng, đây là mèo nhỏ của cậu, từ nay về sau cậu đã có một con mèo.
Hoắc Chính Nam biết gã đã đưa đúng lễ vật rồi.
Trận phong ba này rốt cuộc cũng đi qua.
***
Lục Lạc Cẩm đặt tên cho bé mèo là Phù thủy nhỏ.
Bởi vì từ khi còn ở cô nhi viện, Lục Lạc Cẩm vẫn thường hy vọng trên đời này có phép thuật để có thể viết lại nhân sinh cho chính mình, làm cho cậu thay đổi phương thức sinh tồn.
Nhưng sau khi đã đi được một chặng đường dài cho tới bây giờ, cậu cũng ý thức được chuyện này không có khả năng, hiện tại Lục Lạc Cẩm chỉ có thể đem những nguyện vọng khi bé đặt lên mèo nhỏ.
Hai ngày đầu Lục Lạc Cẩm còn cảm thấy vui vẻ khi có Phù thủy nhỏ, nhưng về sau lại không biết nó đến đây là phúc hay là họa.
Cậu không biết lần sau Hoắc Chính Nam sẽ nổi điên khi nào, nếu lần sau Hoắc Chính Nam lại động thủ, có thể sẽ liên lụy đến mèo nhỏ hay không?.
Nhưng lần này thái độ nhận sai của Hoắc Chính Nam rất thành khẩn, có thể nói là xưa nay chưa từng thấy, Lục Lạc Cẩm nghĩ ít nhất cậu có thể sống yên ổn một đoạn thời gian.
***
Hoắc Ngôn Hình đi công tác ở Châu Âu khoảng một tuần, múi giờ giữa Châu Âu và Trung Quốc sai lệch rất lớn, vì vậy hắn không có cách nào liên lạc với Lục Lạc Cẩm, suốt một tuần này hắn cũng không biết tình huống bên phía Lục Lạc Cẩm.
Du Nhược Thế sau khi nhận giáo huấn lần trước của hắn, lúc này không dám chậm trễ, y đem tất cả tình huống đã xảy ra kể cho Hoắc Ngôn Hình nghe, từ chuyện đưa tiểu mỹ nhân về ngoài ý muốn bị Hoắc Chính Nam nhìn thấy, hay cả chuyện giữa trời mua đông lạnh buốt bị đám người Hoắc Chính Nam trói lại chất vấn, tất cả đều nói cho hắn nghe không sót chi tiết nào.
Cuối cùng Du Nhược Thế nói cho Hoắc Ngôn Hình biết, trong khoảng thời gian này y cũng không gặp lại Lục Lạc Cẩm, càng không thể liên hệ với cậu, lớp học làm bánh đã tạm ngừng vì chuẩn bị cho năm mới, hiện tại y không thể xác định được tình huống bên phía Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Ngôn Hình sau khi biết chuyện chỉ cảm thấy đau đầu, làm sau có thể nghĩ đến khi hắn mới vừa đi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, với cái tính cách chó má kia của Hoắc Chính Nam thì có thể làm ra chuyện gì tốt? Hắn nghĩ tiểu mỹ nhân nhất định đã phải chịu khổ rồi.
Nhưng đối với việc Lục Lạc Cẩm không liên hệ với Du Nhược Thế cũng không phải do cậu cố ý, điện thoại của cậu sau khi ném Hoắc Chính Nam ngày đó cũng đã bị vỡ nát, sửa cũng sửa không được, đành phải đổi một chiếc điện thoại mới.
Lại trôi qua mấy ngày, thời điểm Lục Lạc Cẩm vừa có được chiếc điện thoại mới cũng là lúc Hoắc Ngôn Hình trở về.
Hoắc Ngôn Hình gửi một tin nhắn đến cho Lục Lạc Cẩm, nói hắn đã mua quà cho cậu, muốn gặp nhau để đưa quà.
Thời gian Hoắc Ngôn Hình công tác cũng không tính là lâu, nhưng Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy giống như nữa thế kỷ chưa được nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình.
Một giây sau khi nhận được tin tức của Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm đột nhiên lại nghĩ, người trước kia cứu cậu không phải là Hoắc Chính Nam mà là Hoắc Ngôn Hình thì tốt rồi.
Nhưng trên đời này rất có nhiều chuyện không thể theo ý muốn...
Lục Lạc Cẩm không nghĩ đến sẽ nói những chuyện trong mấy ngày qua cho Hoắc Ngôn Hình biết, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hiện tại nói cũng không có ý nghĩa gì.
Huống hồ, bây giờ cậu đã có mèo nhỏ.
Lục Lạc Cẩm chụp hình mèo nhỏ gửi cho Hoắc Ngôn Hình xem.
Mặc kệ như thế nào, tương lai phải đối mặt những chuyện gì, ít nhất giờ khắc này, Lục Lạc Cẩm vẫn thật sự vui mừng vì chính cậu đã có riêng cho mình một bé mèo.
Lục Lạc Cẩm không có đem Phù Thủy nhỏ trở thành sủng vật, cậu cảm thấy bản thân vẫn may mắn khi có một người bạn thân thiết là Du Nhược Thế, khi cậu về nhà cũng không còn cô đơn một mình, cậu vẫn còn Phù thủy nhỏ.
Phù thủy nhỏ giống như một người bạn của cậu, cậu nhịn không được muốn khoe với người khác cậu có một bé mèo.
Chỉ là Lục Lạc Cẩm không có cách nào để khoe, may mắn Hoắc Ngôn Hình xuất hiện.
Lục Lạc Cẩm nói: Con vừa mới có một con mèo đó ạ.
Phù thủy nhỏ vừa nhỏ nhắn lại đáng yêu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, Hoắc Ngôn Hình cũng cảm thấy nó rất dễ thương, hắn trả lời: Rất đẹp, nhìn giống cậu.
Lục Lạc Cẩm ngây ngốc, cậu chỉ là đơn thuần muốn khoe khoang một chút, cũng đã quên cân nhắc bản thân nói như vậy có chút không thích hợp, tiếp theo đáp lại một câu: Là anh Chính Nam tặng cho con đó ạ.
Đây là món quà tốt nhất mà từ trước tới nay con nhận được.
Những lời này khiến cho Hoắc Ngôn Hình ngây người trong chốc lát.
Vừa rồi hắn còn nói sẽ mang quà về cho Lục Lạc Cẩm, lại không nghĩ đến Lục Lạc Cẩm vậy mà lại khoe được Hoắc Chính Nam tặng quà, không những thế còn là món quà tốt nhất mà cậu nhận được.
Giây tiếp theo Hoắc Ngôn Hình đem một con thú nhồi bông hình nai con đặt ngay bên cạnh.
Mẹ nó, thua.
Như vậy xem ra, Lục Lạc Cẩm và Hoắc Chính Nam cũng không xảy ra chuyện gì, Hoắc Ngôn Hình không biết nên vui hay nên buồn.
Hắn rời khỏi khung thoại của Lục Lạc Cẩm, tiếp theo gửi cho Tống Du một tin nhắn: Khi nào có thể thu phục?
Tống Du muốn thu phục ai? Đương nhiên là Hoắc Chính Nam.
Lúc trước sau khi ăn chung một bữa cơm, Hoắc Chính Nam rốt cuộc cũng bị Tống Du câu dẫn, gã còn nghĩ Tống Du là người của Hoắc Ngôn Hình nên không dám tiếp cận, nhưng Tống Du lại chủ động liên hệ với gã, mỡ dâng đến miệng mèo, mèo còn có thể chê sao? Đương nhiên Hoắc Chính Nam sẽ mừng rỡ đón nhận.
Một tuần này, Hoắc Chính Nam một bên phải nghĩ cách dỗ dành Lục Lạc Cẩm, một bên còn không quên gian gian díu díu mập mờ với nhân tình.
Hoắc Chính Nam bị Tống Du mê hoặc đến quên cả đường đi lối về, cũng vì Tống Du mà gã đã tiêu đến không ít tiền, nhưng y lại không để cho Hoắc Chính Nam dễ dàng ăn được, giống như mỡ treo miệng mèo nhưng lại không thể ăn.
Tống Du đã sớm có dự tính, hiện tại chỉ có thể tạm thời đối phó với những tình huống trước mắt, y nên nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, Hoắc Chính Nam không phải người ăn chay, lỡ như gã muốn làm thật thì y không thể cứ tiếp tục ứng phó như vậy được.
Nhưng thời gian thật sự không đúng lúc, sắp tới chính là sinh nhật của Lục Lạc Cẩm.
Cứ cho rằng Hoắc Chính Nam cảm thấy có hứng thú đối với Tống Du, nhưng Lục Lạc Cẩm khẳng định vẫn quan trọng hơn, Lục Lạc Cẩm là miếng thịt đã để ở trước miệng gã hai năm, chỉ còn vài ngày là có thể ăn được rồi, khi đó cho dù có là mười Tống Du, Hoắc Chính Nam cũng sẽ ném ở phía sau.
Mà Tống Du cũng không biết những chuyện này, y chỉ nhớ nhiệm vụ của mình là chia rẽ bọn họ.
Tống Du nghĩ thầm, nếu chỉ xuống tay từ phía Hoắc