Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Trái tim Lục Lạc Cẩm đập bang bang, cũng chưa nghe được Du Nhược Thế nói cái gì với mình.
Du Nhược Thế có chuyện gì mà chưa trải qua nhưng lần đầu gặp phải tình huống này, phản ứng có chút ngoài ý muốn.
Trong lòng y nghĩ, tiểu mỹ nhân này lá gan cũng quá nhỏ rồi, bất quá mới nói với cậu một câu thôi, cũng giật mình đến rơi cả sách.
Nếu là Hoắc Ngôn Hình trương mặt đến nói câu này với cậu, có phải là tiểu mỹ nhân sẽ chui xuống dưới bàn luôn không?
Người phục vụ nghe tiếng vỡ ly phát ra từ bên này, rất nhanh đã tới dọn dẹp sạch sẽ.
Lục Lạc Cẩm đối với bản thân không cẩn thận như vậy cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng cậu là khách quen nơi này, phục vụ cũng nhận ra cậu.
Lại nói cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, mỹ nhân cũng đã xin lỗi cho nên phục vụ không bắt cậu bồi thường.
Nhưng quyển tiểu thuyết bị làm dơ, Lục Lạc Cẩm thật sự đau lòng, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau lau.
Du Nhược Thế thế nhưng lại rất tự nhiên ở trước mặt cậu ngồi xuống: "Ngại quá, vừa rồi không phải là tôi cố ý đâu, không ngờ lại thành ra như vậy, hay để tôi đền lại cho cậu một quyển sách mới được không?."
Lục Lạc Cẩm đối với một người xa lạ sẽ không mang theo địch ý, nhưng cũng không thể bỏ xuống đề phòng.
Huống hồ cậu cũng không phải người giỏi ăn nói, tuy rằng Du Nhược Thế nhìn cũng không giống người xấu, nhưng đối với lời nói của Du Ngược Thế, Lục Lạc Cẩm không biết trả lời thế nào.
Một lát sau mới lắc đầu, nói: "......!Không cần đâu."
Du Nhược Thế nói: "Ừm...!bởi vì tôi nhìn cậu vài lần phát hiện tiểu thuyết cậu đọc đều là những quyển tôi thích, cho nên mới đến làm quen với cậu, cậu có thể kết bạn với tôi được không?."
Lục Lạc Cẩm chớp chớp mắt, chỉ như vậy nhìn Du Nhược Thế.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu như vậy.
Có lẽ đối với Hoắc Ngôn Hình chuyện này đơn giản như trở bàn tay, ở trong mắt Du Nhược Thế việc này cũng không có gì khó khăn, nhưng đối với Lục Lạc Cẩm mà nói, định nghĩa hai chữ bạn bè là một vấn đề.
Kết giao bạn bè sao?
Bạn bè là như thế nào?
Nhiều năm như vậy cậu chỉ có một mình, Lục Lạc Cẩm sớm đã thành thói quen.
Hơn nữa so với một mình quạnh quẽ, cho đến bây giờ, cậu không có thói quen bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người mang ý tốt tiếp cận mình.
Cậu không có gì cả, bất luận cái gì cũng đều không có, làm bạn với cậu, cũng không có được thứ gì tốt đẹp cả.
Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, lễ phép mà cự tuyệt: "......!Cảm ơn, nhưng tôi không cần bằng hữu."
Du Nhược Thế lập tức sửng sốt.
Thời điểm Hoắc Ngôn Hình giao nhiệm vụ cho y, từng nói tiểu mỹ nhân hướng nội lại nhát gan, tính cách cũng mềm yếu, muốn y cẩn thận tiếp cận cậu.
Du Nhược Thế liền cho rằng chỉ cần lễ phép một chút khách khí một chút theo tuần tự mà tiếp cận cậu, lại không nghĩ tới tiểu mỹ nhân thẳng thắn bén nhọn như vậy, mở miệng nói một câu không cần bằng hữu, cự tuyệt y đến rõ ràng.
Cậu đột nhiên nghĩ đến xà yêu với nhân loại trong quyển tiểu thuyết kia, bằng hữu là như vậy sao? Như vậy cũng không tốt lắm.
"Đừng từ chối tôi nhanh như vậy chứ" Du Nhược Thế dĩ nhiên không có khả năng chỉ bởi vì một câu như vậy liền lùi bước, là 60 vạn đó, y từ trong túi lấy ra một quyển sách "Tôi cũng rất thích tác giả này."
Lục Lạc Cẩm nhìn thoáng qua, đúng là quyển sách của cậu với quyển y đang cầm là của một tác giả, nhưng bởi vì là bản giới hạn, đến khi Lục Lạc Cẩm biết đến, đã mua không được.
Du Nhược Thế nói: "Nhà tôi ở gần đây, cho nên tôi cũng thường đến quán cà phê này, gần đây thấy cậu cũng thường đến, lại phát hiện chúng ta có sở thích giống nhau, nên tôi muốn kết giao cùng cậu ấy mà, đừng hiểu lầm"
Lục Lạc Cẩm bắt đầu có điểm do dự, nhưng không phải bởi vì lời nói Du Nhược Thế đả động cậu, mà là quyển sách trên tay Du Nhược Thế, cậu ở trên mạng đã nhìn qua, bản giới hạn nội dung rất hay, được đánh giá rất cao.
Nhưng giá lại quá đắt, hơn một nghìn, nếu có thể cậu cũng đã mua rồi.
Du Nhược Thế thấy cậu nhìn chằm chằm quyển sách trong tay y, liền biết quả nhiên tiếp cận tiểu bằng hữu vẫn nên gãi đúng chỗ ngứa.
Y hào phóng nói: "Cậu xem có thích quyển sách này không? Tôi có thể cho cậu mượn."
Lục Lạc Cẩm nâng mắt lên "...Hả? Anh nói thật sao?"
Kỳ thật đối diện với ánh mắt của Lục Lạc Cẩm, người bình thường rất khó nói ra lời cự tuyệt.
Huống hồ đây còn là người Hoắc Ngôn Hình muốn y tiếp cận: "Đương nhiên, tôi muốn kết bạn với cậu, quyển sách này cậu có thể tự nhiên xem, dù sao tôi cũng thường tới nơi này, cậu xem xong trả lại cho tôi là được."
Du Nhược Thế đem quyển sách đẩy đến trước mặt cậu, nhưng Lục Lạc Cẩm cũng không có cầm lấy ngay, cậu có chút do dự, không xác định được người này muốn cùng cậu kết giao bạn bè là có mục đích gì.
Du Nhược Thế lại hỏi: "Cậu thích uống trà sữa không?"
"Hả?"
"Cách đây có một tiệm trà sữa, vị phô mai dâu tây uống rất ngon, cậu thích dâu tây không?"
"Tôi......"
"Tôi đi mua hai ly, cậu ở đây chờ tôi"
Du Nhược Thế một bên nói một bên đứng lên, sau đó đi ra ngoài mua trà sữa.
Lục Lạc Cẩm đối với người xa lạ này cũng không chán ghét, nhưng nếu nói là thích, cũng không có.
Nhìn Du Nhược Thế thật sự đi rồi, cậu mới dám sờ vào quyển sách ở trước mặt thật cẩn thận.
Quyển sách này rất tốt, y nói cho cậu mượn, vậy hẳn không phải là người xấu đi.
Qua mười phút, Du Nhược Thế mới trở về, trong tay y cầm theo hai ly trà sữa, y không biết Lục Lạc Cẩm có thích hay không, nhưng với lứa tuổi của mấy bé trai đều không ghét trà sữa đi.
Ai ngờ thời điểm y trở về, Lục Lạc Cẩm đã không còn ở đó nữa.
Quyển sách cũng mang đi.
Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy -- cảm ơn anh cho tôi mượn sách, về sau mỗi ngày tôi đều tới nơi này, tôi sẽ trả cho anh.
Lục Lạc Cẩm viết chữ vô cùng khó coi, nhìn giống như học sinh tiểu học mới tập viết.
Du Nhược Thế cảm thấy chữ cùng với dung mạo của tiểu mỹ nhân rất không ăn khớp nhau, nhưng cũng rất đáng yêu.
Lục Lạc Cẩm đương nhiên không có khả năng cầm sách của người ta xong rồi sau đó chạy, trên thực tế cậu còn chưa nhìn đến được một trang sách, đã thấy người của Hoắc Chính Nam phái đến đứng ở ngoài cửa quán cà phê rồi.
Hoắc Chính Nam làm việc không có đạo lý.
Từ trước đến giờ Lục Lạc Cẩm ở bên ngoài ngồi một buổi trưa trở về cũng không thấy gã nói gì, hôm nay đột nhiên lại dở chứng, gã về nhà nhìn không thấy Lục Lạc Cẩm, lập tức liền kêu tài xế đi đón cậu trở về.
Lục Lạc Cẩm không biết tên Du Nhược Thế,