Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Chén được làm bằng gốm sứ bị vỡ thành trăm mãnh nhỏ truyền đến thanh âm bén nhọn, đâm đến lỗ tai Lục Lạc Cẩm cũng thấy đau.
Tim cậu lập tức đập nhanh hơn, cậu sợ hãi người khác ở trước mặt mình phát hỏa lớn tiếng.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Chính Nam đã đứng lên, hướng đến chỗ cậu đi tới.
Lục Lạc Cẩm theo bản năng liền chui xuống bàn ăn, đây chính là phản xạ có điều kiện, bằng không cậu sợ trên mặt mình sẽ in dấu tay của Hoắc Chính Nam
Hoắc Chính Nam cũng không nghĩ tới Lục Lạc Cẩm sẽ chui xuống bàn như vậy, cái bàn ăn này cũng không nhỏ, gã duỗi tay còn không bắt được Lục Lạc Cẩm.
Kỳ thật lúc này Hoắc Chính Nam cũng không có tức giận lắm, bằng không gã đã trực tiếp đem cái bàn này lật lên rồi.
Gã đối với Lục Lạc Cẩm quát: “Cậu mau ra đây cho tôi!”
Lục Lạc Cẩm dĩ nhiên sẽ không chịu ra, không muốn sống nữa mới đi ra ngoài, cậu trốn ở dưới bàn ăn, Hoắc Chính Nam duỗi tay bắt cậu, Lục Lạc Cẩm nhanh chóng tránh thoát.
Hoắc Chính Nam dần dần không còn kiên nhẫn nữa, thanh âm cũng nghiêm trọng hơn: “Cậu hiện tại còn có năng lực này đúng không? Còn dám dùng chiêu này với tôi? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng mau lăn ra đây!”
Trái tim Lục Lạc Cẩm đập bang bang, đến nỗi muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Đối với tình huống như vậy, mặc kệ cậu chủ động đi ra ngoài hoặc là