Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 11: Tôi chỉ muốn tìm một công việc
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
Khi mọi người đi rồi, Ngô Lượng đốt một điếu thuốc lá, thong thả nói.
- Lăng Phong. Tuy rằng cậu là do bà chủ giới thiệu vào, nhưng chúng ta là đội bảo vệ, dù sao sống cũng không được thoải mái cho lắm! Cho nên tôi cũng không có cách nào có thể để cậu ăn không ngồi rồi. Ngay cả tôi là đội trưởng, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng nhiều hơn với những người khác khoảng hai ba trăm ra, khi làm việc cũng giống với mọi người!
Lăng Phong thực sự không quan tâm lắm. Công việc bảo vệ này đối với hắn mà nói căn bản là thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn. Khi hắn ở nước ngoài, cuộc sống khi đó so với bây giờ vất vả khổ cực gấp nghìn lần vạn lần, bhưng đến giờ hắn vẫn chịu đựng được. Chẳng lẽ bây giờ hắn còn để ý lo lắng chỉ vì công việc của một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ này sao?
- Đội trưởng, tôi không có ý này. Nếu đã cầm tiền lương, cũng nên đổ chút mồ hôi. Về điểm ấy thì tôi hiểu!
- Vậy là tốt rồi. Tuy nhiên, dù sao cậu cũng là do bà chủ giới thiệu tới. Như vậy đi, tôi miễn cho cậu thời kỳ thực tập kỳ. Hiện tại trực tiếp nhận cậu làm nhân viên chính thức. Tiền lương cũng giống với những người khác. Mỗi tháng là 1000. Nếu trong tháng không nghỉ ngày nào, sẽ được thưởng thêm 200!
- Cám ơn đội trưởng!
Có lẽ, nếu là trước kia, chút tiền lương ấy hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái. Ăn một bữa cơm tùy tiện thưởng tiền boa, cũng có thể trên mười ngàn. Nhưng hiện tại lại khác, toàn bộ tiền của hắn bị tạng ngưng. Ngay cả vé máy bay trở về của hắn cũng phải mượn tạm. Hiện tại, chút tiền lương ấy chính là số tiền để hắn đảm bảo cuộc sống!
Lăng Phong mới vừa đi ra khỏi văn phòng Ngô Lượng, Tiền Hưng liền đi vào.
- Đội trưởng, sao lại làm thế này? Hắn không phải do bà chủ giới thiệu tới sao?
Ngô Lượng đưa cho anh ta một điếu thuốc, trừng mắt một cái.
- Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì. Đừng chỉ biết có nịnh nọt như thế. Cậu phải học cách động não suy nghĩ đi!
- Ha ha, sao tôi có thể so sánh với đội trưởng như anh chứ. Chút tiền đồ sau này của tôi, còn phải nhờ đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn mà!
Tiền Hưng thuận miệng lại nịnh bợ.
- Bà chủ đã lên tiếng, bảo chúng ta cố gắng “chiêu đãi” tên Lăng Phong này tốt một chút!
Ánh mắt Ngô Lượng rất gian xảo.
Có lẽ Tiền Hưng nghe thấy Ngô Lượng nói vậy, có thể cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng thấy được ánh măt gian xảo của anh ta, gã liền biết anh ta nói đây là nói nói mát.
- Hả? Tại sao lại vậy?
- Tôi có thể biết được lý do sao? Tuy nhiên không phải chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Vâng, vậy! Vậy đội trưởng cứ giao việc “chiêu đãi’ hắn cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ làm tốt việc này!
Tiền Hưng chủ động xin đi giết giặc.
- Thằng nhóc, tôi cũng khá tin tưởng vào thủ đoạn chỉnh người của cậu. Nhưng cậu phải chú ý, làm phải có chừng mực!
Ngô Lượng nói.
- Yên tâm đi, đội trưởng!
Tiền Hưng xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lăng Phong đi tới vị trí gác cửa. Hắn thấy Tống Thiên và Dương Hùng đang đứng ở đó. Hắn rút bao thuốc ra mời hai người một điếu nói.
- Hai anh, tôi mới đến, còn mong hai anh chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ bên ngoài, Tống Thiên là người đàn ông khá thành thật, cơ thể có thể nói là khỏe mạnh, vừa thấy cũng biết là người có tính cách tương đối điềm đạm!
Dương Hùng, qua cái nhíu mày trên gương mặt ngăm đen của anh ta mà phán đoán, ánh mắt thâm thúy cô đọng, nhìn chắc khoảng bốn mươi tuổi. Thái độ có phần lạnh lùng, như muốn cự tuyệt người từ xa ngàn dặm!
Sau khi hai người tiếp nhận điếu thuốc lá trong tay Lăng Phong, đốt điếu thuốc xong, Tống Thiên nhìn Lăng Phong nói.
- Cậu nhóc, có phải cậu đã làm gì đắc tội với Ngô Lượng rồi hay không?
Lăng Phong sửng sốt nói.
- Hả? Có thể sao? Sao anh lại nói như vậy?
- Cậu nhóc à, nếu cậu không đắc tội với Ngô Lượng, vì sao anh ta lại bố trí cậu vào tổ của chúng tôi? Người trong đội bảo vệ này có ai không biết, tôi và lão Dương không hợp với Ngô Lượng, cho nên anh ta cũng liều mạng lấy chút quyền lực trong tay muốn chỉnh hai người chúng tôi. Nếu cậu không đắc tội anh ta, sao cậu lại bị phân vào tổ của chúng tôi được chứ?
Tống Thiên cười khổ nói.
Bộ dạng Dương Hùng vẫn rất lạnh lùng. Anh