Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 17: Đánh tới địa bàn của tao
Người dịch: co_duoi_ga
Suu tam:
Tên côn đồ đầu tiên xông lên, bị Lăng Phong trực tiếp cho một cước đạp ra ngoài! Một quyền đánh thẳng, lại khiến một người nữa bay ra!
Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã có tới bốn năm tên côn đồ nằm lăn lóc. Những người khác vừa nhìn vào, cũng biết người thanh niên này không đơn giản, thật sự có tài, không dám đến gần!
- Con mẹ nó, tất cả đều chút ngay cho tao!
Hùng trọc rất khí phách một tay bắt lấy áo của một tên côn đồ, trực tiếp ném ra ngoài.
- Thằng nhóc kia, thảo nào dám hung hăng càn quấy như vậy, hóa ra có chút võ nghệ!
Hùng ca nhếch mép, lạnh lùng nhìn Lăng Phong. Gã không hề có chút sợ hãi nào. Gã rất tự tin về sức khỏe của mình. Gã chỉ coi trọng sức mạnh. Đối với gã, kỹ xảo chính là thứ gã khinh thường nhất.
Lăng Phong nhìn tên Hùng trọc toàn thân béo ú này, hắn liếm môi một chút, giơ một chân, trực tiếp đá thẳng vào ngực tên Hùng trọc đầy dữ tợn này!
Ngoài sự tưởng tượng của Lăng Phong, Hùng trọc chỉ lui về phía sau hai bước!
Quả nhiên sức mạnh của gã cũng không nhỏ. Nếu là người bình thường, đã sớm bị mình đạp bay ra ngoài! Lăng Phong âm thầm phân tích.
Hùng trọc tức giận. Gã nắm chặt bàn tay lớn như bao cát lớn, thề phải đập vỡ cái đầu nhỏ của Lăng Phong!
Lăng Phong thoáng nghiêng đầu sang một bên, tránh được một quyền của gã. Ngay lập tức, hắn hạ thấp người, mạnh mẽ húc đầu vào cái bụng giống như sườn núi của Hùng trọc!
Lần này Hùng trọc vẫn chỉ lùi lại phía sau vẻn vẻn có hai bước!
Lăng Phong tức giận, mắng to.
- Con mẹ mày, ông đây dùng sức lớn như vậy, mày lại chỉ lùi lại có hai bước, muốn đả kích người khác sao?
Trong phòng nhỏ hẹp, Lăng Phong không có khả năng chạy lấy đà. Hắn trực tiếp nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước, chân phải giơ thẳng, gót chân bổ vào vai trái của Hùng trọc. Lần này lực đánh quá mạnh, Hùng trọc cũng không chống đỡ được, trực tiếp khụy một chân xuống!
- Tao phải róc xương lóc thịt mày!
Hùng trọc cảm giác bị sỉ nhục quá lớn, phẫn nộ rít gào, hai mắt đỏ ngầu lên.
Gã điên tiết đánh ra một quyền, Lăng Phong vẫn khéo léo tránh né được!
Lăng Phong liên tiếp tránh được hơn mười quyền của Hùng trọc! Nhìn thể lực của gã đã chống đỡ hết nổi, Lăng Phong dùng đầu gối, thúc thật mạnh vào cằm Hùng trọc!
Thân hình dài rộng mạnh mẽ của hắn bay ngược về phía sau, nện một cái thật mạnh trên mặt đất. Sàn nhà cũng run rẩy vài cái!
Lăng Phong giẫm một chân lên ngực Hùng trọc.
- Có phục chưa?
- Không phục!
Hùng trọc gầm khẽ.
Lăng Phong rút ra một con dao, trực tiếp cắm vào giữa bàn tay to lớn của Hùng trọc, ghim chặt ở trên sàn nhà. Cảnh tượng vô cùng thê thảm!
- A!!!!
Hùng Trọc liền hít một hơi lạnh. Gã cảm thấy vô cùng đau đớn.
- Hiện tại thì sao?
Lăng Phong vẫn không nặng không nhẹ hỏi.
- Phục rồi, phục rồi, phục rồi, thật sự phục rồi!
Hùng trọc quá đau, khuôn mặt cũng méo xệch, vội vàng cầu xin tha thứ.
- Vậy hiện tại biết nên làm như thế nào rồi đúng không?
Lăng Phong rất thưởng thức thái độ của gã.
- Biết, biết, miễn nợ, miễn nợ!
Sắc mặt Lăng Phong chợt trở nên gay gắt. Hắn giẫm một chân lên trên con dao, lại ấn con dao ghim sâu xuống thêm vài phần.
- Đừng gây chuyện với xưởng trưởng Lý của chúng tao nữa biết không?
Hùng trọc sửng sốt. Thì ra hắn tới là vì chuyện này sao? Gã vội vàng nói.
- Biết, biết, tôi nhất định sẽ không làm vậy nữa. Van xin anh. Anh đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi đi!
- Hùng trọc. Mày lăn lộn trong giới xã hội đen, tao mặc kệ. Tao cũng không muốn xen vào! Chỉ cần mày ngoan ngoãn không đi gây chuyện với tao, tao cũng không có hứng thú đến chơi với mày! Nếu mày thật sự muốn chơi. Vậy tao đây cho chơi với mày tới cùng. Tuy nhiên nếu có lần sau, con dao găm này cắm ở vị trí nào, thật sự cũng khó mà nói được!
Lăng Phong nhìn đũng quần Hùng trọc nói với vẻ đầ hiếp.
Hiện tại, Hùng trọc sao có thể không thành thật một chút chứ. Hảo hán không ngại thiệt trước mắt.
- Biết. Biết. Hùng trọc tôi có mắt như mù, còn xin đại ca giơ cao đánh khẽ!
Lăng Phong mỉm cười, cúi người xuống, rút mạnh con dao găm cắm trên bàn tay Hùng trọc. Một tia máu phụt ra theo. Hùng trọc đau muốn chết cố cắn răng, nhưng vẫn không nhịn được đau kêu lên một tiếng.
Sau khi Lăng Phong lau máu tươi trên quần áo Hùng trọc, hắn thu dao găm lại, vỗ vỗ tay! Trực tiếp chạy lấy người!
Một đám côn đồ đứng ở ngoài không dám ngăn cản, đều tự động tránh đường, để ôn thần này đi ra ngoài!
- Hi vọng lần sau khi tao quay lại, cũng vẫn miễn phí!
Lăng Phong cũng không quay đầu, ném một câu.
- Khốn kiếp, con mẹ nó, chúng mày còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Khẩn trương gọi xe cứu thương đi!
Hùng trọc đau tới