Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Tra
Chương 46: Ngô Lượng-kẻ mặt dày mày dạn
Nhóm dịch: Co_Duoi_Ga
Nguồn: Mê truyện
Tống Thiên còn phải nằm viện để theo dõi, Lăng Phong và Dương Hùng không dám thông báo cho con gái Tống Thiên biết vì sợ con bé sẽ lo lắng.
Ngày hôm sau, Lăng Phong và Dương Hùng đi làm, dự định sẽ xin Công ty một khoản phụ cấp tai nạn lao động cho Tống Thiên. Dẫu sao, Tống Thiên bị như vậy là do đã can đảm đấu tranh với tên trộm trong ca trực, nên mới bị thương. Theo lý mà nói, đáng ra cái xưởng phải chịu trách nhiệm chi trả cho anh ta mọi chi phí thuốc men y tế.
Thế nhưng, khi hai người Lăng Phong và Dương Hùng tìm được Ngô Lượng, qua cách nói của gã, họ mới vỡ lẽ ra, mọi việc không đơn giản như họ nghĩ:
- Hừ Lăng Phong…cậu còn dám vác mặt đến đây tìm tôi sao? Vừa may tôi cũng đang định tìm cậu! Nếu cậu còn không xuất hiện, tôi sẽ buộc anh vào cái tội bỏ trốn!
- Đội trưởng à, cơm thì còn có thể ăn qua loa, chứ lời nói thì phải thận trọng một chút chứ!
Dương Hùng chau mày nói.
Ngô Lượng chỉ vào mặt Lăng Phong quát lớn:
- Sao chứ? Tôi nói sai à? Lăng Phong, cậu biết tối qua ai trực ban không? Nếu cậu không biết thì bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết. Chính là cậu và Tống Thiên, nhưng hai người đi đâu mà không có lấy một người? Mới nửa đêm mà bỏ đi đâu mất tăm! Nếu tôi không sớm dự liệu được chuyện này, chắc giờ này mọi tài sản của xưởng đều bị kẻ gian dọn sạch rồi! Đây không phải là do các cậu vô trách nhiệm sao? Giờ còn mặt dày đến đây đòi hỏi phụ cấp tai nạn lao động, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho các cậu!
Lúc này Lăng Phong không còn kìm chế được nữa:
- Ngô Lượng, làm người đừng có quá vô liêm sỉ! Thường ngày anh làm mưa làm gió, tôi không thèm nói đến. Nhưng đến bây giờ, Tống Thiên bị người ta đánh trọng thương, anh có dám lấy cái lương tâm hẹp hòi của anh mà thề là tất cả những chuyện này không hề liên quan gì đến anh không?
Ngô Lượng đập bàn hét lớn:
- Được, mày dám vu khống cho tao phải không? Lăng Phong, nói gì thì cũng phải có căn cứ. Mặc dù Ngô Lượng tao là quân nhân xuất ngũ, nhưng không có nghĩa là phải chịu sự vu khống của mày. Trước đây, tao có quen vài chiến hữu làm ở cục Công an Tân Hải. Nếu mày cứ mở miệng là phun phân, có tin là tao sẽ tiễn mày vào cục Công an, cho người ta dạy dỗ vài ngày để mày biết cách thức làm người thế nào không?
- Ngạo mạn, người trong đội bảo vệ này, có ai mà chẳng biết đội trưởng Ngô là vô địch khoác lát. Lúc thì quen biết Hùng trọc, khi thì thân với cục Công an thành phố. À đúng rồi, ngoài ra còn có một cô em gái là vợ bé của Xưởng trưởng. Ngô Lượng là ai chứ? Tiếng tăm lẫy lừng mà!
Mặc cho Dương Hùng đứng bên cạnh, đang cố gắng kéo hắn, Lăng Phong cứ thoả sức quát vào mặt Ngô Lượng.
Đến lúc này, cơn giận dữ của Ngô Lượng đã lên đến đỉnh điểm, gã cầm văn kiện ở trên bàn ném vào mặt Lăng Phong:
- Lăng Phong, bây giờ tao chính thức tuyên bố cho mày biết, kể từ bây giờ mày và Tống Thiên bị đuổi việc! Ngoài ra còn phải bồi thường mọi tổn thất cho xưởng. Tụi mày có biết lần này tổn thất bao nhiêu không? Con số này sẽ làm mày phải run sợ đó. 200 ngàn. Nếu lấy cả đời tụi mày nai lưng ra cày cũng không kiếm nổi số tiền đó đâu.
Vẻ mặt Tiền Hưng vui sướng vô nhân đạo, nói hùa theo.
- Nghe thấy rồi chứ hả? Tụi mày đã bị đuổi việc. Có thể cút được rồi đấy!
- Đuổi việc? Được, bây giờ tao sẽ đi gặp Xưởng trưởng hỏi cho rõ! Ngô Lượng, Tiền Hưng, nói cho tụi bay biết, chuyện tối qua đừng tưởng là tao không biết gì! Còn có camera quan sát kìa, chỉ cần tao lấy thông tin từ trong đó ra, tao không tin Xưởng trưởng sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Để xem ông ấy còn nghe lời nói nhăng cuội của tụi mày nữa không!
Ngô Lượng trả lời đầy vẻ khiêu khích.
- Haha, rất tiếc sáng nay hệ thống mạng của xưởng đã xảy ra vấn đề. Tất cả dữ liệu của camera đều đã bị mất. Ngược lại, tao đang hứng thú chờ xem, không có mấy chứng cứ này, xưởng trưởng sẽ tin lời tên bảo vệ quèn như mày hay tin một Đội trưởng đã gắn bó với nơi này 7, 8 năm như tao đây!
- Mày…. đồ đê tiện khốn kiếp!
Lúc này, Dương Hùng không còn nhẫn nhịn được nữa. Anh ta liền hét lên.
- Hừ, Dương Hùng! Lời nói phải có căn cứ. Bằng không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng người khác!
Ngô Lượng vẫn rất ngang ngược nói.
Dương Hùng trả lời rất đắc ý.
- Chứng cứ? Được, để tôi nói cho anh biết, tên trộm tối qua bị Lăng Phong đánh ngất xỉu đã được đưa đến Đồn công an. Cần chứng cứ đúng không? Đó chính là chứng cứ!
Ngô Lượng ngã người ra ghế, hai chân vắt lên trên mặt bàn, hết sức tự tin:
- Thật ngại quá, vừa mới nãy bạn tao ở Đội cảnh sát đã nói cho tao biết, vì chứng cứ không đầy đủ nên người tối qua bị tụi mày bắt nhầm, đã được thả rồi!
- Mẹ kiếp mày!
Cho dù tính tình Dương Hùng không tệ, nhưng anh ta cũng không thể nén được cơn giận. Anh ta vung tay lên định đánh gã.
Lăng Phong chợt kéo Dương Hùng lại, lạnh giọng nói:
- Anh Dương, đừng kích động. Thứ cặn bã như gã đụng vào chỉ bẩn tay.
- Hừ, phì!
Dương Hùng căm phẫn nhổ một bãi nước bọt lên bàn Ngô Lượng.
Lăng Phong nghiêm mặt nói:
- Thôi đi, tôi đi tìm Xưởng trưởng. Dù có bị đuổi việc tôi cũng phải lên tiếng thay cho anh Tống.
- Haha, buồn cười! Mày tưởng mày là ai? Muốn gặp Xưởng trưởng là có thể gặp được sao? Đừng quên mày chỉ là một tên bảo vệ tép riu mà thôi.
Tiền Hưng nói đầy châm biếm.
Dương Hùng không hề nhân nhượng:
- Cũng đúng, không phải ai cũng có em gái, càng không người nào mặt dày tới mức ép gả em gái của mình làm vợ bé Xưởng trưởng. Nhờ vậy bây giờ mới có thể có năng lực mà nịnh bợ Xưởng trưởng chứ!
Ngô Lượng xanh mặt quát:
- Dương Hùng! Ở đây là văn phòng của Đội trưởng đội bảo vệ. Bây giờ mày lập tức biến đi cho khuất mắt tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa.
Lăng Phong sải bước dài, nện một quyền lên bàn Ngô Lượng, vẻ mặt hắn dữ tợn gầm khẽ một tiếng:
- Đừng tưởng rằng mày có em gái chống đỡ cho thì có thể hoành hành ngang ngược! Mày cứ mở to mắt mà xem, cuối cùng tao có gặp được Xưởng trưởng Lý hay không!
Ngô Lượng cũng tỏ ra không hề yếu thế:
- Tao có em gái chống đỡ? Không phải mày cũng chẳng hơn gì, bám váy đàn bà sao? Còn giả vờ thanh cao trước mặt tao. Mày tưởng tao không biết à. Nếu mày không phải mày đã ngủ với bà chủ, sao bà ta có thể đích thân gửi mày vào đây? Mày chẳng qua chỉ là một tên ngụy công tử núp dưới bóng đàn bà. Có gì đáng để tự hào!
- Hừ, cứ chờ xem!
Lăng Phong không hề giải thích gì thêm. Hắn biết rõ loại người này chỉ muốn hắt nước bẩn lên người hắn. Chẳng qua là lấy cái cớ mà thôi. Có giải thích hay đôi co thêm nữa cũng vô dụng.
Trước khi rời khỏi, Dương Hùng