Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Tra
Chương 48: Mấy người bị đuổi việc rồi
Nhóm dịch: Co_Duoi_Ga
Nguồn: Mê truyện
- Lăng Phong, cậu còn trẻ, sẽ không hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ. Tôi ngay cả nằm mơ, cũng muốn sinh con trai! Cậu xem tôi cũng đã từng này tuổi, nếu thêm hai năm nữa, cũng không biết có thể sinh được nữa hay không! Cho nên lần này, thư ký Ngô đã mang thai cho tôi một đứa con trai, cậu có biết tôi đã kích động tới mức nào không? Vì đứa con trai này, muốn tôi làm gì, cho dù đi giết người phóng hỏa, tôi cũng nguyện ý!
Xưởng trưởng Lý kể về nỗi khổ tâm trong lòng mình.
Không đợi Lăng Phong nói chuyện, xưởng trưởng Lý rít một hơi thuốc lá, tiếp tục nói.
- Sau khi biết thư ký Ngô mang thai, tôi vội vàng đưa cô ấy đi làm siêu âm, kết quả thấy bên trong là con trai, lúc ấy tôi đã hận không thể mang thiết bị siêu âm đó về nhà, để mỗi ngày đều nhìn thấy con mình! Tôi cũng có con trai rồi!
- Ha hả, xưởng trưởng Lý, ông nói như vậy, tôi cũng có thể hiểu được! Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng, ông nên cảnh báo thư ký Ngô. Dù sao trong chuyện này, cô ấy làm vậy cũng có chút quá đáng. Cô ấy lại đi thông đồng với anh trai mình, đến trộm của ông. Điều này thật sự khiến người ta có chút thất vọng đau khổ. Có phải là đã không xem ông là người trong nhà? Nói nghiêm trọng một chút, chính là không xem ông là cha của đứa trẻn trong bụng cô ấy!
Công phu hắt bát nước bẩn lên người khác của Lăng Phong có thể nói là dày công tu luyện. Ngay cả một người phụ nữ cũng không buông tha. Sự việc nói đến trong miệng của hắn, lập tức biến thành thư ký Ngô cùng anh trai cô ấy là Ngô Lượng. Hơn nữa, vì sao nghe ra lại cảm thấy thư ký Ngô mới là chủ mưu.
- Hả? Vậy cậu có đề nghị gì không?
Vừa nhìn cũng biết Xưởng trưởng Lý chính là không đành lòng xuống tay. Dù sao con trai mình vẫn còn đang trong bụng người ta. Nếu chẳng may tổn thương mà chết thì làm sao bây giờ?
“Ha ha! Bảo tôi đề nghị? Hiện tại, tôi hận không thể khiến ông làm thư ký Ngô đi phá thai! Sau đó lột da rút gân cô ta! Ai bảo cô ta xem thường tôi. Ai bảo cô ta giúp đỡ Ngô Lượng đối phó tôi. Không phải là cô ta cũng chỉ là một người vợ nhỏ thôi sao! Vợ nhỏ lớn nhất Trung Quốc chính là Tống tướng quân, cũng không như cô ta!”
Nhưng Lăng Phong cũng không dám nói như vậy. Hắn là một điển hình miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
- Xưởng trưởng, phụ nữ bình thường đều như vậy. Ỷ vào đứa con trong bụng ép vua thoái vị! Cho nên, ổng nhất định phải thể hiện sự lãnh đạm, không thể để cô ta biết ông quan tâm cô ta tới mức nào, như vậy cô ta sẽ thu liễm hơn một chút!
Lăng Phong đưa ra một đề nghị chim ăn.
- Không sai cái này cũng giống như buôn bán! Trên thị trường phải có người bán người mua!
Không thể ngờ được đề nghị chim ăn của Lăng Phong lại được người làm ăn chất phác này cho là hay. Thật sự là hai kẻ ngu ngốc, đã xem thường nghiêm trọng sức chiến đấu của phụ nữ. Phụ nữ là người thế nào? Đố một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ! Ngay cả Khổng Tử vĩ đại cũng không thể không cảm khái, phụ nữ và kẻ tiểu nhân đều khó giữ! Thậm chí, phụ nữ còn được đặt trước tiểu nhân!
Phán đoán sai lầm về kẻ địch, sẽ phải trả giá vô cùng nghiêm trọng!
Sau khi Lăng Phong cùng xưởng trưởng Lý ở trong văn phòng bí mật bàn mưu tính kế một hồi lâu, rốt cục đã đưa ra một phương án mà cả hai đều cho là tốt nhất! Khi đi ra, Lăng Phong rất đắc ý, hai tay nhét vào túi, huýt sáo đi ra ngoài!
Thư ký Ngô ở ngoài cửa thấy Lăng Phong từ trong văn phòng xưởng trưởng đi ra, cô ta rất kinh ngạc, sầm mặt xuống, cao giọng khiển trách.
- Anh, anh, sao anh vào được?
Lăng Phong cố ý làm bộ như rất kinh ngạc.
- Hả? Tôi cũng không biết. Không phải cô trấn giữ ở cửa sao? Tôi vào bằng cách nào? Vì sao cô không ngăn cản tôi vậy?
- Anh...
Thư ký Ngô tức giận đến mức nói không ra lời.
- Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, vừa rồi xưởng trưởng nói bảo cô vào. Ông ấy muốn hỏi tội cô vì sao không làm tròn bổn phận. Sao có thể để một nhân viên bảo vệ nhỏ nhỏ ngang nhiên đi vào như vậy? Còn thể thống gì chứ hả?
Lúc gần đi, Lăng Phong còn không quên trì chiết cô một chút.
- Hừ, để xem tôi có trừng trị được anh không!
Thư ký Ngô thở phì phì lắc mông, đi vào văn phòng xưởng trưởng Lý.
Lăng Phong dựa tai phía ngoài cửa, nghe xem cô ta nói gì!
Hắn chỉ nghe thấy tiếng thư ký Ngô tức giận làm nũng.
- Xưởng trưởng à. Đây không là lỗi của em mà. Em cũng không biết tên nhân viên bảo vệ này đã làm thế nào mà lén vào đây được!
Lăng Phong nghe xong, toàn thân đều nổi da gà! Thật sự không thể tưởng tượng, cho dù Lâm Chí Linh ở trước mặt cô ta, cũng phải chịu thua!
Lăng Phong có thể tưởng tượng được, tình hình bên trong là thế nào!
Chỉ nghe thấy xưởng trưởng Lý nhướng mày, rất bất mãn nói.
- Tiểu Ngô, không biết bây giờ đang trong giờ làm việc sao? Chú ý hình tượng một chút đi!
- Xưởng trưởng, sao anh có thể hung dữ với người ta như vậy chứ? Người ta rất sợ hãi. Nếu anh tức giận, có thể đuổi việc thằng nhân viên bảo vệ nhà quê đó mà! Đây thực sự không phải lỗi của em mà!
Công phu làm nũng của thư ký Ngô có khả năng vô địch toàn cầu.
- Tiểu Ngô, về sau nếu Lăng Phong đến, có thể không cần báo cáo, trực tiếp để hắn đi vào! Còn nữa, về sau nhìn thấy Lăng Phong, thái độ tốt một chút, không nên lúc nào cũng mang điệu bộ kia ra tra hỏi mọi người! Nhất là nhìn thấy Lăng Phong, nhất định phải cung kính một chút! Nếu để tôi phát hiện cô còn xem thường người khác như vậy, thì xin mời đi cho!
Xưởng trưởng Lý rất khí phách nói.
Thư ký Ngô kinh ngạc che miệng, nhìn xưởng trưởng Lý.
- Bảo bối à, không phải anh đã bị bệnh rồi đấy chứ?
Cô ta còn cúi người áp trán mình vào trán xưởng trưởng Lý!
- Đi đi đi, đừng có ở đây làm loạn nữa!
Tuy rằng hiện tại, Xưởng trưởng Lý cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, dựa theo phương pháp do Lăng Phong truyền thụ, lấy ra khí phách của một người người đàn ông.
- Họ Lý kia, ông có bản lĩnh lại rống lại với tôi xem nào! Hiện tại ông có tiền đồ không vậy? Không ngờ lại đối xử với tôi như vậy?
Thư ký Ngô cũng không phải là kẻ biết cam chịu, có thể tóm được xưởng trưởng Lý, tất nhiên có bản thân cô ta cũng có bản lĩnh.
- Sao nào? Cô muốn hỏi để làm gì?
Vừa nghe xưởng trưởng Lý ở trong phòng nói với vẻ lo lắng như vậy, Lăng Phong thất vọng có cảm giác chỉ tiếc rèn