Lão Dương từng mở một quán mì gần làng đại học.
Khi đó, mỗi lần bọn Nghiêm Trì đi đánh lộn xong sẽ ghé qua quán của ông ăn mì.
Cứ đi đi lại lại như thế, riết rồi những người họ và ông cũng thân thiết với nhau.
Dù bây giờ lão Dương không còn mở quán mì nữa, nhưng đám người bọn họ vẫn thích chạy đến đây ăn khuya.
Theo lý mà nói, quán của ông đóng cửa được 3-4 năm nên mặt của thực khách đã chẳng còn nhớ nổi ai, nhưng hay cái là ông vẫn nhớ mặt Tô Ngộ.
Cũng bởi vì Tô Ngộ rất kì lạ.
Mỗi lần anh đến quán của ông, dù gọi một tô mì nhưng không hề động đũa, chỉ biết chờ mì nguội, mì nở ra hết, xong đi tính tiền và bỏ đi.
Mỗi lần anh rời đi, lão Dương nhìn thấy một tô một đôi đũa chưa được đụng tới mà đau lòng, ông vừa rầu rĩ vừa đưa tô đó cho mấy người ăn xin trước cửa, thế nên hình ảnh của Tô Ngộ được ông khắc sâu vào tâm trí.
Tô Ngộ siết chặt đôi đũa, căng thẳng nhìn Nghiêm Trì.
Nghiêm Trì nhìn thấy ánh mắt của anh, biết anh không nói nhiều với người chưa thân thuộc nên chủ động giải thích thay: "Lão Dương, chắc chú nhìn nhầm người rồi, Tô Ngộ em ấy mới tới đây vào năm ngoái, làm sao trước đó xuất hiện ở chỗ này được."
Lão Dương chắc chắn mình đúng nên lắc đầu: "Không có nhầm được, lúc đó thằng bé mới mười mấy tuổi cũng mặc đồ trắng như bây giờ, mỗi lần đến quán của chú là ngồi ngay chỗ cửa sổ, cũng là chỗ Nghiêm Trì hay ngồi.
Cứ hai ba tháng là đến một lần, cũng đã nhìn thấy nó tám chín năm qua thì làm sao chú nhận nhầm người được."
Lão Dương nói vô cùng chắc chắn, thế nên Nghiêm Trì mới quay sang Tô Ngộ, nhỏ giọng hỏi: "Lúc trước em từng đến quán mì của lão Dương ăn rồi à."
".....!Ừm." Đối mặt với Nghiêm Trì, Tô Ngộ không có cách nào nói dối, chỉ biết cúi mặt nắm chặt đôi đũa, bình tĩnh đáp lời.
"Vậy trùng hợp thật." Nghiêm Trì cười với Tô Ngộ.
Tô Ngộ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng hơn bình thường của Nghiêm Trì, cũng cong môi theo: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
"Chú đã nói là chú không nhận nhầm người mà." Lão Dương nhận được câu trả lời chắc chắn, hào hứng đứng bật dậy như một đứa trẻ, nhìn Tô Ngộ rồi hỏi: "Tiểu Tô này, cũng qua mấy năm rồi, giờ chú chỉ thắc mắc tại sao lúc đó con đến quán chú gọi mì mà lại không ăn?"
Tô Ngộ nhìn Lão Dương, rồi nhìn sang Nghiêm Trì, lông mi anh tựa như cánh bướm run run chuyển động một chút, anh mím môi nhàn nhạt đáp: "Hồi trước con mắc chứng chán ăn, vì ăn không nổi nên con không ăn được nhiều, ngồi nhìn thôi đã đủ rồi ạ."
Cũng giống như con người, nếu như không có được thì nhìn thấy cũng đã tốt lắm rồi.
Giọng của anh cứ đều đều, không cảm nhận được tâm trạng gì trong lời nói, trông cứ như anh đang nói về một điều gì đó rất đỗi bình thường.
Thế nhưng Nghiêm Trì lại thấy tim mình như thắt lại, hắn nhíu mày.
Ngay cả một đám người đang tranh giành đồ ăn cũng giảm bớt tốc độ cào, ngạc nhiên nhìn anh.
"Vậy giờ còn thấy chán ăn không?" Lão Dương nghe anh nói xong thì cau mày.
"Giờ ổn rồi ạ." Tô Ngộ nói.
Lão Dương thở dài, không nhíu mày nữa: "Ổn thì tốt rồi, chứ sống trên đời mà không nếm được cao lương mỹ vị thì còn có ý nghĩa gì nữa."
"Dạ chú nói đúng." Tô Ngộ gật đầu đồng ý.
Có lẽ vì trước kia anh hay đến quán mì của lão Dương, nên hôm nay Tô Ngộ nói chuyện với ông rất vui vẻ, trong một bữa ăn mà họ đã nói được với nhau rất nhiều thứ.
Nghiêm Trì yên lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng sẽ gắp mấy miếng thức ăn cách xa Tô Ngộ rồi bỏ vào chén cho anh.
Nếu Nghiêm Trì không gắp cho anh, thì anh cũng chỉ biết ăn mấy món nằm trước mặt, thế nên chỉ khi anh ăn bớt đồ ăn trên đĩa trước mặt mình thì mới chịu ăn tiếp đĩa đồ ăn khác.
Nghiêm Trì vừa gắp đồ ăn cho anh vừa nhìn mấy hành động nhỏ này, cảm thấy như nào cũng đáng yêu chết đi được.
Khi bữa ăn kết thúc, Tô Ngộ đã ăn no căng bụng, còn mấy người khác đều ăn no bể bụng rồi.
Cũng vì tay nghề của lão Dương quá tốt, nên đồ ăn trên bàn đều rất ngon miệng.
Những người họ đã không còn sống trong xã hội ngày ấy, nên không còn thu tiền bảo kê, chỉ có thể tìm một công việc bình thường để lo cơm áo gạo tiền, vậy nên cuộc sống cũng nhàm chán hẳn, đồ họ ăn cũng xuống cấp theo, mỗi bữa đều không ăn được nhiều, nói chung là không có tí cảm giác muốn ăn nào cả.
Sau bữa tối, mọi người ngồi lại trò chuyện với nhau, nhìn ngoài trời đã đen như mực, Nghiêm Trì nhìn sang thấy Tô Ngộ cũng thấm mệt đang dựa vào vai hắn mơ màng buồn ngủ, thì đứng dậy nói với mọi người: "Cũng trễ rồi, nên tụi con về trước nha."
Mọi người liếc nhìn ngoài cửa, định nói mới có nhiêu giờ đâu mà về sớm vậy.
Nhưng quay sang bỗng thấy mí mắt sắp sụp của Tô Ngộ, đành nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Chỉ có lão Dương là chậm chạp chưa tinh ý: "Sao không ngồi lâu chút nữa, khó lắm mới tụ họp một lần."
Khâu Thần nhanh miệng cười với lão Dương: "Lão Dương, Tiểu Tô là giáo sư đại học lận, ngày mai còn phải lên trường nữa."
"Ôi, vậy không nán lại lâu được rồi." Lão Dương hiểu rồi cũng không ngăn cản nữa.
Nghiêm Trì vẫy tay chào bọn họ, rồi kéo Tô Ngộ đang buồn ngủ đi ra khỏi con hẻm cũ này.
Ngã tư này không có đèn đường, Nghiêm Trì đành lấy điện thoại mở đèn lên, sẵn tiện nhìn thời gian, thấy đã hơn 9 giờ tối thì quay sang nói với người bên cạnh: "Em buồn ngủ sao không nói sớm với anh."
Tô Ngộ ngáp một cái rồi nói: "Nghe mọi người kể chuyện rất thú vị, về sớm thì tiếc lắm."
"Chỉ là chuyện hôm qua đến nhà người này ngủ nhờ, hôm nay kéo người đi ôn chuyện cũ với bang khác thôi mà.
Nếu em muốn nghe, về nhà anh sẽ kể cho em nghe y như vậy." Nghiêm Trì chiếu đèn điện thoại rọi đường dưới chân anh, nói.
"Được." Tô Ngộ gật đầu.
"Còn em thì sao," Nghiêm Trì chợt hỏi, "Chứng chán ăn đó là như thế nào?"
Tô Ngộ dừng lại, như thể không ngờ Nghiêm Trì sẽ hỏi anh chuyện này, anh im lặng đi tiếp hai bước rồi mới nói: "Hồi còn nhỏ, anh hai em không thích em, nên thường cho em ăn đồ ăn nguội lạnh, mà dạ dày của em không tốt, nên mỗi lần ăn đồ nguội là bị tiêu chảy.
Thành ra trong thời gian dài em không muốn ăn gì nữa."
Nghiêm Trì gật gật đầu, nhanh chóng bắt