Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng vang lên tiếng thở dài thườn thượt: "Vậy được rồi, nếu suy nghĩ kĩ rồi thì anh cũng không giữ mày nữa, hôm nay nhớ ra tiệm để anh tính tiền lương cho."
"Em tự nghỉ, không cần tính lương." Nghiêm Trì nhắc nhở.
"Xì," Lão Viên cầm điện thoại trợn mắt, "Đừng nói mấy chuyện vô bổ đó với anh.
Chỗ khác làm sao anh không biết, nhưng ở chỗ anh, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu tiền, người làm ăn không muốn làm chuyện thất đức."
Sau khi bị lão Viên lớn giọng nói một hồi, Nghiêm Trì cũng không cãi lại.
Hắn ở nhà ăn sáng xong, rồi mới tới tiệm sửa xe để tính tiền lương tháng này.
Lúc hắn được tính lương, hai nhân viên trong tiệm và một cậu học nghề đều ngạc nhiên nhìn hắn.
So với những nhân viên và người học nghề, thì Nghiêm Trì là người duy nhất trong tiệm học nghề sửa xe có bài bản nhất, kỹ thuật sửa chữa cũng thuộc hàng tốt nhất, dù xe đó có bị hỏng cỡ nào hắn cũng sửa được.
Hơn nữa, Nghiêm Trì cũng không có giấu nghề, dù là nhân viên hay người học nghề có vấn đề muốn hỏi hắn, thì hắn cũng sẽ kiên nhẫn giải thích hết.
Đây cũng là lý do vì sao lão Viên đưa ra mức lương cao cho Nghiêm Trì mà những người khác cũng không hề thấy ghen tị.
Bởi vì chỉ có người có tay nghề và sự khéo léo mới xứng đáng nhận được lương tốt thôi.
Sau khi tính xong tiền, Nghiêm Trì lấy thuốc lá ra, tặng cho mỗi người một bao thuốc, tươi cười tạm biệt: "Tôi đi đây, mọi người làm việc vui vẻ nhé.
Sau này có chuyện gì thì cứ liên hệ Wechat với tôi."
Cậu học nghề cầm bao thuốc Nghiêm Trì vừa đưa, có chút ngớ người.
Mới hôm qua họ còn làm việc cùng nhau, thế mà hôm nay lại nói đi là đi mất.
Cậu nhóc lấy khuỷu tay chọc người lão Viên: "Chú Viên, cứ để anh Nghiêm đi như vậy sao."
"Nếu không thì làm được gì." Lão Viên gỡ bọc ni lông bên ngoài bao thuốc, thuần thục lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên môi, mắt nhìn về phía xa, "Người như anh Nghiêm của con, ở lại đây mới là mai một nhân tài.
Nó nhất định sẽ phát triển tốt hơn, nên chú cản nó làm gì chứ."
Cậu học nghề mới 17,18 tuổi vừa ra trường xong, hoàn toàn không hiểu nổi sửa xe có thể phát triển tốt hơn kiểu gì, chỉ biết ậm ừ gật đầu đại.
Lão Viên thấy cậu vẫn còn ngơ ngác, cũng lười giải thích thêm, chỉ ho khẽ một tiếng: "Đừng ngơ ra đó nữa, đi sửa xe đi."
Cậu học nghề bỏ bao thuốc vào túi, cầm lấy dụng cụ rồi chui xuống gầm xe.
Nghiêm Trì nhận xong lương cũng không vội về nhà.
Hắn đứng ngay trạm xe buýt một hồi, sau đó mới lên chuyến hắn muốn đi.
Xe chạy hơn một vòng thành phố, dừng hết điểm này tới điểm khác, cuối cùng thì cũng đã đến nơi mà Nghiêm Trì muốn đến, đó là nhà sách.
Nghiêm Trì, người đã gần mười năm không bước chân vào một nơi như nhà sách, bỗng thấy hơi choáng váng khi nhìn thấy cả dãy sách đủ loại trên kệ.
Sau khi dạo quanh nhà sách một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm thấy kệ sách mình cần.
"Sửa chữa ô tô", "Cấu tạo của ô tô", "Sơ đồ mạch điện", "Thiết bị điện, điện tử trên ô tô"....
Có rất ít người tới kệ sách này, Nghiêm Trì đứng chọn chừng chục cuốn mới vừa lòng ôm đống sách đó đi tính tiền.
Sau khi quét mã một chồng sách mười mấy quyển, giá hiện lên là 998 tệ.
Làm cho Nghiêm Trì phải nhiu nhíu mày khi trả tiền.
Vàng còn chưa đắt tới vậy!
Nếu sớm biết sách đắt đến vậy, thì lúc trước hắn chẳng bán hết sách trong trường cho ông ve chai đâu.
Nghiêm Trì lần nữa lên xe buýt với một chồng sách trên tay, bản thân hắn cũng tự biết bộ dạng của mình lúc này trông ngốc nghếch đến cỡ nào.
Ừm mà sao lại chạy đến nhà sách chi nhỉ, đi thẳng ra bãi phế liệu lụm mấy cuốn second-hand cũng được mà.
Hầy, đúng là yêu riết rồi mụ mị cả đầu óc.
Dù bảo thế, nhưng khi Nghiêm Trì về đến nhà, hắn đã cầm ngay một quyển sách rồi ngồi trên sô pha đọc cực kỳ chăm chú.
Hồi còn đi học hắn đã học qua những kiến thức này, nên sau nhiều năm sửa xe được đọc lại, hắn cũng không thấy gì khác gì lắm, chỉ thấy lạ với những thuật ngữ được dùng trong sách, nhưng chỉ cần đọc thêm vài lần thì lại thuộc làu ngay.
Đúng lúc này, Tô Ngộ đã quay về nhà.
Không chỉ có những người ở tiệm sửa xe khó hiểu, mà ngay cả Tô Ngộ cũng mù mịt không hiểu tại sao Nghiêm Trì lại nghỉ việc.
Hôm nay ở trong trường anh cứ hay ngẩn người ra, lúc rảnh lại gửi tin nhắn cho Nghiêm Trì, thế mà chẳng thấy hắn nhắn trả lại.
Sau khi xử xong công việc trong trường, anh sốt ruột trở về nhà.
Vừa thấy Nghiêm Trì vẫn còn ở nhà và ngồi trên sô pha, lúc này tâm lý căng thẳng của anh mới được thả lỏng.
Thấy dưới chân Nghiêm Trì có một chồng sách lớn, trên tay hắn còn cầm một quyển, anh mới bước tới hỏi khẽ: "Anh đang đọc gì vậy?"
Nghiêm Trì nghe thấy giọng Tô Ngộ, nên khép lại quyển sách mình đã đọc được phân nửa, để Tô Ngộ nhìn thấy rõ bìa sách.
"Sao tự nhiên lại muốn xem sách này." Tô Ngộ nhìn mấy chữ in to "Cấu tạo ô tô", ngạc nhiên hỏi.
"Anh chuẩn bị thi chứng chỉ." Nghiêm Trì đặt sách xuống, dụi đôi mắt có hơi nhíu lại vì đọc quá lâu, nhẹ giọng đáp lời.
"Chứng chỉ, chứng chỉ gì vậy?" Tô Ngộ đi tới tủ TV đối diện sô pha, lấy chai thuốc nhỏ mắt còn mới toanh chưa mở trong tủ, đưa nó cho Nghiêm Trì.
Nghiêm Trì không trả lời câu hỏi của Tô Ngộ, mà nhìn chai thuốc nhỏ mắt trong tay anh: "Sao anh không biết trong nhà còn có thứ này vậy."
Tô Ngộ cười cười không nói gì.
Lúc trước khi giao nhà cho Nghiêm Trì, anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ bên trong.
Trong đó, thuốc than là nhiều nhất.
Ai ngờ được, sau khi Nghiêm Trì thuê nhà cũng không mở tủ ra xem, nên đồ bên trong vẫn còn mới tinh đây này.
Sau khi nhỏ mắt, Nghiêm Trì thấy mắt mình dễ chịu hẳn, nhìn thấy trong tủ dưới TV có một đống đồ, cười nói: "Anh nào biết ở trỏng có gì, anh còn tưởng tủ trống không."
Tô Ngộ cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt này với Nghiêm Trì.
Ánh mắt anh chỉ dừng trên đống sách của Nghiêm Trì, dù không nói lời nào, nhưng ai cũng đều hiểu rõ hắn đang muốn làm gì.
"Anh định lấy chứng chỉ kỹ thuật viên cao cấp." Nghiêm Trì ho một tiếng, thành thật giải thích rõ ra, "Bằng đại học của anh chỉ tới kỹ thuật viên trung cấp, nên anh muốn thi thêm lần nữa."
"Vậy lấy chứng chỉ xong thì làm gì." Tô Ngộ hỏi tiếp.
Lần này, Nghiêm Trì không chút chần chừ, do dự nói: "Anh sẽ tìm việc làm."
Hắn đã tìm kiếm rất nhiều ở trên mạng, có một số cửa hàng ô tô lớn thường hay tuyển dụng quản lý sửa chữa ô tô, nhưng