Nghiêm Trì cuối cùng cũng trải nghiệm được, việc mặc một bộ đồ đẹp trong ngày đầu đi làm quan trọng như thế nào.
Người cấp trên lúc đón tiếp hắn có vẻ là muốn phủ đầu ra oai.
Nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ ưu tú đồ vest giày da của Nghiêm Trì bước vào cửa, thì thái độ đã lập tức thay đổi 180 độ.
Mấy tên cấp dưới chuẩn bị chào đón hắn hình như cũng định thách thức quyền hành của hắn.
Lúc hắn chưa vào đến xưởng, bọn họ đều làm việc cẩu thả, sống chẳng khác gì những tên cặn bã.
Nhưng khi hắn đến nơi, vừa nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, thì cả đám đều lẳng lặng hạ cờ dẹp trống, tất cả đều làm ra vẻ thật thà chất phác và dễ bị bắt nạt.
Lúc đầu Nghiêm Trì còn tưởng bọn họ bị khí chất du côn trên người hắn thuyết phục.
Nhưng mãi đến giữa trưa khi hắn thấy khát nước, lúc lấy nước trà uống thay cho nước lọc, thì nghe mấy người đồng nghiệp phòng bên thủ thỉ với nhau.
Đồng nghiệp A: "Mấy người có thấy quản lý mới nhận chức trong xưởng chưa? Trời đẹp trai dã man."
Đồng nghiệp B: "Thấy chứ, không chỉ đẹp trai mà còn có tiền nha.
Mà mọi người có thấy bộ vest ảnh mặc không? Là hàng đặt may cao cấp của XX đó, bộ rẻ nhất cũng phải năm con số."
Đồng nghiệp C: "Trời, nông cạn, quần áo thì tính là gì.
Mấy người có thấy cái đồng hồ trên tay ảnh không.
Nếu có ai nói giá nó bằng một dãy phòng ở trung tâm thành phố Miên Thành, thì cũng đừng bất ngờ quá đó nha."
Đồng nghiệp A ngạc nhiên che miệng lại: "Điều kiện tốt vậy sao còn đến chỗ chúng ta làm việc chứ? Tiền lương một tháng ở đây còn không đủ để ảnh mua một bộ quần áo."
Đồng nghiệp C: "Ai biết được, chắc là công tử nhà quyền quý nào đó tới trải nghiệm công việc.
Bà không thấy giám đốc Trương tỏ ra thân thiết thế à, nếu không có gia thế thì sao thái độ tốt vậy được?"
"Chị nói cũng đúng...."
......
Mấy lời bà tám tiếp theo Nghiêm Trì không đứng lại nghe nữa, mà quay người về phòng tiếp tục làm việc.
Sau khi ngắm nhìn quần áo và đồng hồ trên người mình, hắn lắc lắc đầu, không quan tâm đến nữa mà cầm báo cáo trên bàn đọc tiếp.
Quần áo hay đồng hồ, dù đắt tiền đến đâu nhưng không thể đụng vào, mang lên người thì hắn cũng chả thấy có gì đáng để kích động.
Nhưng những món đồ hắn đang mặc lại tốt hơn thế rất nhiều.
Khi hắn vừa tan làm, một giám đốc nữ đã bước tới gõ cửa xe hắn.
Nghiêm Trì hạ cửa xe xuống, nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giám đốc nữ tỏ ra ngại ngùng, dịu dàng nói: "Quản lý Nghiêm, xe của tôi hết xăng rồi, tôi có thể xin đi nhờ xe anh được không?"
Nghiêm Trì mỉm cười, cười đẹp đến mức trái tim của giám đốc nữ đập bình bịch.
Nhưng câu nói tiếp theo của Nghiêm Trì đã nhanh chóng tặng cho giám đốc nữ một gáo nước lạnh.
"Ngại quá, nhưng xe này là người yêu tôi mua cho tôi, nếu muốn chở người khác thì tôi phải hỏi ý người yêu cái đã."
Nghiêm Trì nói xong cũng tạm tha cho cô ta.
Hắn vô cùng hứng thú nhìn quá trình biến sắc của vị giám đốc nữ.
Quả nhiên, sau khi giám đốc nữ nghe Nghiêm Trì đã có người yêu, hơn nữa xe còn là của người yêu hắn mua cho, thì sắc mặt cô cực kỳ khó coi, cô gượng gạo nói: "À vậy tôi xin lỗi."
"Không sao." Nghiêm Trì vui vẻ gật đầu, sau đó nhẫn tâm kéo cửa xe rồi lái xe rời đi.
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, cười nhếch môi khi thấy không ít nhân viên trong công ty đã xem được cảnh này.
Tin chắc rằng ngày mai, những người trong công ty đều sẽ biết hắn đã có người yêu.
Hơn nữa thông qua tin tức này, họ cũng có thể sẽ suy ra đồ xa xỉ hắn dùng đều đến từ người yêu của hắn.
Rồi sau đó sẽ tụm năm tụm ba nói hắn được bao nuôi.
Nhưng mấy lời dai thành kén này, hắn cũng chả thèm để tâm làm chi.
Vì hắn tới đây là để kiếm tiền, chứ không phải để ngoại tình.
Nên phải nhân lúc rắc rối còn chưa đến mà sớm loại bỏ nó đi.
Quả nhiên sau ngày hôm đó, không có ai đến gõ cửa xe hắn sau giờ tan làm nữa.
Mà vấn đề này, lúc về nhà hắn cũng đã nói cho Tô Ngộ biết: "Em để anh mặc đẹp thế này, không sợ anh ở ngoài hái hoa bắt bướm hả."
Tô Ngộ cười cười: "Không sợ nha, nếu anh là người như vậy thì đâu tới lượt em để ý."
Đúng thật, Nghiêm Trì không bao giờ có hứng thú với mấy chuyện như thế, ngay cả chuyện kết bạn với Phí Dương cũng vì chuyện rất tình cờ.
Hồi còn đi học, hắn là người ngang ngược không nghe lời ai, nên trong trường có rất nhiều người coi thường hắn.
Tuổi trẻ cao ngạo, ai không phục thì hẹn đánh nhau.
Dù có là đàn anh lớp trên hẹn đánh, hắn cũng không sợ.
Nhưng nói là một đánh một, cuối cùng lại thành đánh hội đồng.
Nếu như ngày đó Phí Dương không trùng hợp đi ngang qua cứu hắn, thì có khi giờ này hắn đã mất mạng hoặc tàn phế cả đời luôn rồi.
Cứ như vậy, hắn và Phí Dương làm quen với nhau.
Khi đó Phí Dương hay dẫn hắn tới mấy câu lạc bộ.
Mặc kệ có nam có nữ đủ loại người, nhưng không còn đơn độc một mình nữa nên hắn đã gia nhập với bọn họ.
Nghiêm Trì cười nhéo lỗ tai Tô Ngộ: "Em còn hiểu anh quá nhỉ."
Tô Ngộ hừ khẽ một tiếng, không nói gì.
Nghiêm Trì thấy anh càng ngày càng bị chiều hư, nhưng lại càng ngày sống có cảm xúc hơn.
Bây giờ và hồi mới quen cứ như là hai con người khác nhau vậy.
Vì vậy mà hắn cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn tha cho anh: "Hầy, em thích anh sớm vậy, mà sao hồi mới quen biết lại làm vẻ muốn cách xa anh trăm dặm luôn thế."
Tô Ngộ tròn mắt nhìn tới lui nhưng không nói lời nào.
Nghiêm Trì không quá mong đợi việc anh sẽ trả lời, đùa vui tiếp: "Muốn chơi lạc mềm buộc chặt với anh hả?"
Tô Ngộ trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp nổi giận đã bị câu nói tiếp theo của Nghiêm Trì đánh gục.
"Vậy cũng tốt, thì ra anh không bị em quyến rũ trước."
Giọng Nghiêm Trì đều đều nhẹ nhàng, nhưng lại làm bụng dưới của Tô Ngộ nhộn nhạo, trái tim cảm giác như có dòng điện chạy ngang qua, làm tê giật cả người.
Anh nhích lại ôm cổ Nghiêm Trì, cắn lên vành tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Thật ra là anh quyến rũ em trước."
"Anh quyến rũ em hả?" Nghiêm Trì đè xuống Tô Ngộ nằm xuống đất, buồn cười nhìn anh, "Rõ ràng em thèm cơ thể của anh.
Vì muốn có được anh mà tiền thuê nhà cũng không thèm lấy, còn không tiếc sắc dụ dỗ anh."
Mấy lời đầu Tô Ngộ đều nhận, nhưng câu cuối Tô Ngộ lại nghe không hiểu, anh đã dụ