Ngày hôm sau Nghiêm Trì bị một trận điện thoại liên tục gọi tới làm tỉnh giấc.
"Alô." Nghiêm Trì nằm trên giường hai mắt còn chưa mở, tay quẹt quẹt hai lần trên điện thoại, chấp nhận cuộc gọi, giọng nói khàn khàn còn ngái ngủ.
"Anh Nghiêm, anh Phí hỏi anh hôm nay có rảnh tới uống rượu không?" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chỗ nào?" Nghiêm Trì nhíu mày, ngày hôm qua mới uống rượu cùng với sư phụ và mấy người sửa chữa trong tiệm, rượu có hơi mạnh, đến giờ vẫn chưa hết khó chịu.
"Kế bên đại học Thành có một quán thịt nướng, là quán mới mở của anh Phí đó."
Nghiêm Trì run run mí mắt: "Sao khai trương tới tận đó vậy."
Một giọng nói hùng hồn khác vang lên từ bên kia đầu dây: "Cái tên nhóc này, ở gần trường đại học có nhiều người, anh không mở ở đây, thì mở ở xó nào để ngồi uống gió Tây Bắc à?"
Nghiêm Trì thấp giọng cười cười, giọng nói trầm ổn truyền qua điện thoại, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng.
"Mày đừng cười nữa, hôm nay anh khai trương, mày có định qua đây chúc mừng không." Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, làm cho giọng nói hào sảng này nổi bật lạ thường.
Nghiêm Trì nhịn lại khó chịu trong người, nói: "Qua chứ."
"Nói trước là không say không về, mày có làm được không?" Phí Dương nghi ngờ hỏi.
"Được thôi, tại sao không, vừa lúc có được mấy ngày nghỉ, uống đến sáng cũng được." Nghiêm Trì trở mình, nói đùa một câu.
"Vậy tính xong rồi nha, đêm nay ai về trước thì người đó là đồ hèn nhát." Phí Dương làm bộ đe dọa vài câu rồi cúp máy.
Nghiêm Trì nghe thấy những âm thanh nhốn nháo ở đầu bên kia, lúc này cũng chịu mở mắt to để nhìn thời gian trên điện thoại.
Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng.
Bụng lại cảm thấy khó chịu, đầu óc cũng choáng váng, hắn lấy ngón cái ấn ấn vào huyệt thái dương, khó khăn đi ra phòng khách rót một ly nước ấm, mặc kệ nó có nóng quá hay không, hắn vẫn tu một hơi hết sạch.
Nghĩ tới buổi tối vẫn còn phải đi chiến, sau khi uống nước xong, hắn đặt cốc xuống, rồi quay về phòng tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là năm giờ chiều, húp qua loa bát mì cho no bụng, khoác đại một chiếc áo khoác da, mang giày vào, đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài.
Kế bên đại học Thành có một con hẻm nhỏ, mọi ngõ ngách đều toàn là đồ ăn nên được gọi là phố ăn vặt.
Cả con phố nhỏ này đông nghịt người, cá rồng đủ loại, còn ngập mùi pháo hoa.
Phí Dương trước nay đều là người như vậy, không quá ăn chơi nhưng cũng không có chí cầu tiến, thông qua họ hàng mà cưới được một người vợ, hai người cứ vậy mà bình đạm sinh hoạt.
Ai ngờ vợ gã nhân lúc gã không có nhà mà ngoại tình.
Gã ta khi đó tuổi trẻ bồng bột, làm sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục này.
Thế là trong cơn tức giận, gã đã đánh cái tên gian phu kia, còn vô tình đẩy anh ta ngã xuống lầu.
Người đã chết.
Không có tiền bồi thường, nên gã phải ngồi tù.
Sau khi ra tù, cha mẹ và người thân cũng không muốn tiếp xúc nhiều với kẻ đã từng phạm tội giết người như gã.
Mà gã ta là kiểu người nếu không làm thì ăn chơi nhàn rỗi, còn đã ra sức làm, thì phải làm đến cùng.
Thế là thoắt cái đã trở thành một ông chủ quán.
Trước đây luật pháp và an ninh còn khá tệ nên gã dựa vào nghề đánh nhau bảo kê để thu phí kiếm sống.
Còn bây giờ an ninh trật tự tốt quá, tuổi tác của gã cũng lớn không thể nhanh nhẹn như xưa được, nên mới tự mình mở ra một quán bán thịt nướng.
Những người xung quanh cũng sẵn sàng giúp đỡ công việc kinh doanh của gã, cũng vì gã là người có nghĩa khí, một khi thu phí bảo kê sẽ bảo vệ cho họ đến cùng.
Và dù không có phí bảo kê, các đàn em dưới trướng cũng nguyện nghe lời gã nói.
Lúc Nghiêm Trì đến, quán thịt nướng đang rất bận rộn, ngay trước cửa hàng chật ních người đứng, đến cả mấy cái bàn nhỏ bày trước cửa cũng không còn chỗ nào dư.
Nghiêm Trì cầm theo hai điếu thuốc, đi đến trước mặt Phi Dương đầy mồ hôi đang nướng thịt, lười nhác nói: "Kinh doanh bùng nổ luôn nha."
"Cái thằng nhóc này," Nghe thấy giọng nói thiếu đánh của Nghiêm Trì, Phí Dương ngẩng đầu lên cười nói, "Nói chuyện với anh kiểu đó cũng chỉ có một mình mày, đổi lại là người khác cũng không biết đang chôn ở đâu."
Nghiêm Trì liếc mắt nhìn gã, ném hai điếu thuốc cho gã: "Muốn yêu* không?"
Phí Dương chụp lấy, nhìn thấy rõ nhãn hiệu của điếu thuốc, cười rất vui vẻ: "Đây là điếu thuốc tốt, mày cũng không biết nặng nhẹ, lỡ mà ném vào than thì hư hết."
Ngoài miệng thì nói vậy, chứ trên mặt không hề có ý trách cứ gì Nghiêm Trì, gã còn vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới: "Tiểu Trương, đi lấy một cái bàn dọn ra đây."
Nghiêm Trì đảo mắt nhìn xung quanh những bàn nhỏ chật kín người, nhẹ giọng hỏi: "Những người khác đâu rồi anh?"
Phí Dương liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường: "Chưa có tan làm, mày đừng có tưởng ai cũng được nghỉ phép hôm nay giống như mày."
Nghiêm Trì gật đầu, suýt nữa thì quên mất hôm nay là thứ năm.
Công việc hắn mới tìm là làm thêm cho một tiệm sửa xe, mỗi tháng chỉ nghỉ được bốn ngày, thời gian do hắn tự chọn, giờ vẫn chưa đến cuối tháng, nên hắn mới có thể xin nghỉ phép.
"Để bồi bổ cho hai quả thận rồi uống." Những người khác chưa tới, Phí Dương cũng không muốn Nghiêm Trì đợi lâu, thế là nhanh tay lấy từ tủ đông ra một đĩa thận heo xiên.
Nghiêm Trì liếc nhìn, cười cong mắt, kết hợp với gương mặt sắc cạnh của hắn, buông ra những khinh bỉ: "Xem thường ai vậy chứ?"
Phi Dương nhìn khuôn mặt còn trẻ của Nghiêm Trì rồi đảo mắt nhìn xuống cái eo săn chắc của hắn, cười nói: "Đúng thật ha, nhưng còn trẻ mà bổ thêm tí, thì chuyện kia còn lợi hại hơn ấy."
"Để anh nướng cho mày ít thịt dê, buổi chiều còn nướng thêm cho mày ít thịt ba chỉ nữa." Phí Dương vừa nói vừa bận rộn bày dọn đồ ăn, rõ ràng là muốn tự mình ra trận.
Nghiêm Trì biết tay nghề của gã rất tốt, nên cũng không từ chối, hắn đi tới cái bàn vừa dọn ra, ngồi xuống yên lặng chờ đợi.
Còn chưa tới giờ tan làm, mà trong quán đã bán buôn tốt như vậy, đợi đến khi tới giờ tan ra chắc sẽ còn đông người hơn.
Vị trí của chỗ này rất có lợi thế, đối diện bên đường là cổng trường đại học Thành, nên có đông đúc người qua lại.
Nghiêm Trì ngồi một mình trong góc, bật lửa trong tay cứ đốt lửa lên rồi đợi tắt, trên bàn bày biện những xiên thịt dê và thịt ba chỉ cũng không hề động đến.
Nhưng cũng bởi vậy mà thu hút không ít ánh mắt.
Chủ yếu là do hắn quá đẹp, khuôn mặt góc cạnh, mặt mày sắc sảo, cộng thêm một cây đồ quần jean đen và